Tần Vũ Phi theo ánh mắt của mọi người nhìn Cố Anh Kiệt, lại cười.
Cố Anh Kiệt nhìn nụ cười của cô cảm thấy thật xinh đẹp, xinh đẹp có một không hai. Được rồi, anh thừa nhận bản thân cũng có chút tâm tư nhìn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng cô cười dịu dàng như thế, thật sự làm anh xao động. Hơn nữa cô còn vì anh mà trang điểm thật đẹp rồi mới đến.
Cố Anh Kiệt ho hai tiếng, giấu đi tâm tình, trừng mắt nhìn đám bạn xấu một lượt. Cảnh cáo bọn họ không được gây thêm phiền phức, không được đối xử bất lịch sự với Tần Vũ Phi của anh, nếu không anh sẽ trở mặt.
Đám bạn bè cũng ngầm hiểu, nếu Cố Anh Kiệt không cảnh báo thì bọn họ cũng không dám nói lung tung nữa. Vừa rồi sự tình phát triển như vậy đầy mùi chiến tranh, hơn nữa Tần Vũ Phi khí chất thanh cao khó mà không khiến người khác chú ý.
Thảo nào đa số đàn ông đều không thích cô ấy, vừa nhìn đã biết áp chế không được. Kiêu ngạo, ương ngạnh và vân vân các từ để so sánh với khí chất của cô ấy cũng khá thích hợp.
Nhưng mà lại nói, Cố Anh Kiệt tính tình không nóng không lạnh, lại có thể theo đuổi cô gái này, thầm yêu lâu như thế, còn nói muốn kết hôn!
Mọi người nhịn không được lại nhìn Cố Anh Kiệt, thật sự phải xem lại người này một chút.
Lúc này Tần Vũ Phi mở miệng nói, nhưng cô nói đến người còn đứng sững sờ phía không xa kia, Tôn Diệc Tuyết: "Tôn tiểu thư, lại đây ngồi đi, hôm nay là bữa tiệc của cô, cô là nhân vật chính mà."
Tôn Diệc An xê dịch chỗ bên cạnh, vẫy tay với em gái: "Lại đây ngồi
". Tôn Diệc Tuyết vốn ngồi bàn này, chạy đi cùng mọi người náo loạn một lúc, hiện tại chỗ trống bị Tần Vũ Phi ngồi, Tôn Diệc Tuyết quay lại ngồi chỗ cũ cũng hơi chật chội. Tôn Diệc Tuyết tim đập thình thịch, rất khẩn trương, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười. Có khách đến, cô ta là nhân vật chính nên tiếp đãi lễ độ một chút. Nhưng cô ta chột dạ nên quyết định chỉ ngồi nói hai câu rồi đi. Tôn Diệc Tuyết mới vừa ngồi xuống, Tần Vũ Phi đã nói:"Tôi đến đây đi một vòng cũng không có ai phản ứng, chỉ có Tôn tiểu thư dùng ánh mắt có ý đặc biệt chào đón tôi, cho nên nhất định phải tâm sự với Tôn tiểu thư thật nhiều.
Chúc Tôn tiểu thư làm việc thuận lợi, từng bước thăng chức."
Tôn Diệc An nhíu mày, Tần Vũ Phi nói lời này như thể mang theo đao gươm vậy, cái gì là "Dùng ánh mắt có ý đặc biệt chào đón tôi"? Anh ta nhìn Tần Vũ Phi, lại nhìn Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt rất sợ Tần Vũ Phi ghen về việc anh đi đến đây tham gia tiệc của Tôn Diệc Tuyết, ban đầu cô nói không đến, bây giờ tự nhiên lại đến, tuy rằng anh vui vẻ và ngạc nhiên, nhưng chuyện này chắc chắn có nguyên nhân.
Bây giờ trong lời nói có ý, trực giác đầu tiên của anh cho rằng Tần Vũ Phi ghen tỵ, lo lắng cho nên đến xem tình hình, sau đó lại khéo vậy sao? Cô vừa đến liền gặp ngay Tôn Diệc Tuyết.
Nhưng Tôn Diệc Tuyết lại dùng ánh mắt khiêu khích Tần Vũ Phi của anh? Cố Anh Kiệt quay đầu nhìn Tôn Diệc Tuyết, trong lòng có chút không vui.
Cô gái này thích anh nếu mà bị cự tuyệt thì có thể tức giận, không đối xử lịch sự với anh, anh có thể hiểu được và chấp nhận, thế nhưng nếu không tốt với Tần Vũ Phi, anh không thể nhịn.
Nữ vương nhà anh tuy rằng tính tình có hơi nóng nảy, lại hay ghen một chút nhưng cô không bao giờ bịa đặt gây chuyện. Cho nên cô nói gì, anh đều tin.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời cũng thấy xấu hổ, bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng.
Từ Ngôn Sướng hòa giải, hỏi Tần Vũ Phi: "Được rồi, muốn chào đón còn không cho, đến đây, muốn uống gì, cùng nhau uống hai ly"
Tần Vũ Phi cười cười: "Không được, hôm nay không uống rượu, tôi lái xe tới, chút nữa còn đưa A Kiệt về.
"Lời này giống như là cố ý đến đón Cố Anh Kiệt, làm tài xế đưa anh về, Cố Anh Kiệt biết không phải thật nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý. Tôn Diệc Tuyết rất khó chịu, muốn nói vài câu rồi đi, kết quả Tần Vũ Phi lại nói:"Vừa rồi mọi người nói chuyện tôi đều nghe được."
Mọi người cứng đờ, có cần trực tiếp như vậy không?
"Tôi biết mọi người không đánh giá cao tôi lắm, nhưng đánh giá đó cũng có chút hợp lý. Tính tình tôi thật sự không tốt lắm, lòng dạ cũng hẹp hòi, khuyết điểm có rất nhiều. Nhưng mà James của mọi người, cũng có một đống khuyết điểm đấy. Ví dụ tính tình không nóng không lạnh, làm việc không chịu nhìn rõ ánh mắt của người khác, là kiểu người lăng nhăng..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị Cố Anh Kiệt cắt đứt: "Anh không phải là kiểu người lăng nhăng.
"Những thứ khác có thể nhịn, cái này nhịn không được. Tần Vũ Phi lườm anh một cái, miễn cưỡng sửa lại:"Trước đây là thế."
"Trước đây cũng không phải.
"Cố Anh Kiệt không chịu thừa nhận. Hai người anh trừng tôi, tôi trừng anh, cuối cùng Từ Ngôn Sướng tức giận nói:"Diễn trò ân ái thì mời đi ra ngoài mà diễn."
Cố Anh Kiệt quay đầu trừng Từ thiếu, Tần Vũ Phi coi như không nghe thấy, tiếp tục nói:
"Một người đàn ông, giống như một bông hoa đầy mật ngọt, vẫy gọi một đống ong bướm tới. Nếu là mọi người, mọi người có thể chịu được không?"
Không ai trả lời, bởi vì một đống đàn ông ngồi đây đều nghĩ là có thể thu hút được ong bướm như vậy không có gì sai cả, chứng minh họ nam tính, rất có sức hấp dẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!