Chương 62: (Vô Đề)

Được biết Cố Anh Kiệt sẽ tới tham gia bữa tiệc, đám bạn xấu kia mừng như điên. Mọi người tụ tập trong nhà Tôn Diệc An bàn bạc xem làm thế nào để trừng trị Cố Anh Kiệt cái tội trọng sắc khinh bạn. Nào là phạt cậu ta uống hết một chai, cởi quần áo, ca hát đều nghĩ ra rồi.

Tôn Diệc An giơ tay đánh ngay một người. "Đây là bữa tiệc của em gái tôi, cởi quần áo cái rắm ý! Các người không giữ ý một chút, làm hỏng bữa tiệc của em gái tôi thì tôi đánh chết các người."

Tôn Diệc Tuyết ở bên cạnh cười to: "Sẽ không đâu, mọi người náo nhiệt một chút mới vui chứ. Không thì mở tiệc có ý nghĩa gì. Quan trọng nhất là mọi người vui vẻ, chơi cái gì đều được."

"Hay lắm."

Một đám bạn bè liền nói: "Là chính miệng Shirley nói nhé, Sam, cậu học hỏi em gái cậu đi."

Tôn Diệc An nhìn tên bạn với ánh mắt khinh bỉ. Tôn Diệc Tuyết lại cười: "Nhưng mà em đánh cuộc các anh, uống với anh ấy không lại đâu, còn cởi quần áo á, ha ha, James chắc chắn sẽ trở mặt."

"Cậu ta dám! Mẹ nó, cậu ta không hoạt động gì với anh em đã bao lâu rồi. Tìm một người bạn gái cũng giống như tìm được mẹ vậy. Ai không có bạn gái chứ, sao không mang người đến đây để mọi người cùng gặp mặt. Bạn gái hắn quý giá đến mức không thể gặp người khác sao? Anh còn tưởng có chuyện gì xảy ra, lâu như vậy không thấy mặt, hóa ra là thế. Cậu ta nói cậu ta muốn nỗ lực gây dựng sự nghiệp làm cho dân giàu nước mạnh đi, anh đây cũng không nói gì nữa, đằng này có bạn gái một phát là không cần bạn thân nữa, như vậy sao được?"Cũng không trách James được" Tôn Diệc Tuyết bày ra bộ mặt khuyên giải, "Chắc anh ấy có nỗi khổ riêng"

"Nỗi khổ riêng cái con khỉ. Không phải chỉ là Tần Vũ Phi sao? Nếu thật sự bị một đứa con gái quản như vậy, cậu ta còn mặt mũi gì nữa? Lần này nhất định phải dạy dỗ lại thật tốt, để cậu ta hối hận, trở lại làm bạn tốt."

Một người kêu lên.

"Dẹp đi, rõ ràng là các người mượn cớ để làm loạn, bạn thân cái rắm." Tôn Diệc An vạch trần bọn họ.

"Được rồi, trước tiên đừng nói cho Jason, tên kia thân thiết với James, lại tiết lộ hết. Chúng ta phải chỉnh cho hắn trở tay không kịp." Một người nói, mọi người đều tán thành, đều muốn này phải chỉnh hắn đến mức kêu cha gọi mẹ mới vui.

"Nếu như cậu ta đưa Tần Vũ Phi theo thì sao?"

Một người trong đó lại nói.

"Không phải nói không chịu tới sao?"

"Tôi có nói nhỡ đâu, chúng ta bày xong kế hoạch rồi, cậu ta lại mang theo Tần Vũ Phi, như vậy không ổn."

"Mang thì mang, dẫn theo càng tốt. Nếu như dẫn theo Tần Vũ Phi, bọn anh phải dạy dỗ cô ta, giúp James lập uy. Cho cô ta biết, James có chỗ dựa là anh em ta đây."

"Tôi nhớ không lầm thì lúc nãy có người nói là muốn chỉnh chết cậu ta mà nhỉ?" Tôn Diệc An lạnh lùng vạch trần bọn họ.

"Chỉnh cậu ta là một chuyện, giúp cậu ta là việc khác, hai việc khác nhau. Thế này mới là bạn thân chứ."

"Nếu James mang theo Tần Vũ Phi tới, mọi người nên khách khí với người ta một chút. Đừng làm James khó xử. Nói thật ra khuyên hay mắng cậu ta là chuyện, trước mặt bạn gái cậu ta, dù thế nào cũng phải giữ cho cậu ta chút mặt mũi. Đúng là Tần Vũ Phi có nhiều lời đồn truyền đi truyền lại, nhưng thật ra hiểu biết của mọi người về cô ấy rất ít, James cũng không phải người qua loa, nếu cô ấy thực sự kém như vậy, cậu ấy sẽ không yêu đương với cô ấy đâu."

Tôn Diệc An nói giúp Cố Anh Kiệt khiến Tôn Diệc Tuyết ở bên cạnh hơi nhíu mày.

"Nói đi cũng phải lại nói lại." Tôn Diệc An tiếp tục nói,

"Lần trước chuyện của Abby vài người cũng thấy rồi đấy, Tần Vũ Phi cũng không phải người dễ chọc, khi đó mà ầm ĩ lên, James không có mặt mũi, mọi người ầm ĩ với một cô gái, còn đâu mặt mũi để mà ra ngoài nữa. Suy nghĩ ở góc độ khác đi, nếu như bạn gái của mình không được anh em của mình thích, các anh em đối xử không lễ độ, mọi người nghĩ như thế nào."

Tôn Diệc An nói xong, mọi người đều ngậm miệng, không ai trả lời được.

Tôn Diệc Tuyết vội vàng: "Ấy, anh cũng khoa trương quá rồi, có nghiêm trọng vậy đâu. Mọi người vẫn hay thích nói đùa. Em nghĩ Tần Vũ Phi sẽ không đến đâu, nếu như cô ấy chịu tới, James đã sớm đồng ý rồi.

Kéo dài đến mức cuối cùng mọi người cùng mời trái mời phải mới được, như thế không phải là thái độ rõ ràng rồi sao. Nói không chừng James lén lút đến đây ý. Hơn nữa, nếu như Tần Vũ Phi muốn tới, James nhất định đã nói với mọi người rồi, để mọi người chuẩn bị tâm lý trước.

Anh ấy chỉ nói anh ấy tới thôi mà. Cho nên chúng ta cũng không cần lo lắng."

Một người bạn nói:

"Sam nói vậy cũng có đúng. Dù sao James cũng đến, chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch trừng trị hắn một chút, không thì thực sự không nuốt trôi cục tức hắn đã vứt bỏ chúng ta lâu như vậy. Tần Vũ Phi không đến cũng tốt, Sam nói đúng, chúng ta có điều gì thì ngầm nói với James, Tần Vũ Phi là ai chứ, không cần phải động đến cô ấy."

Người còn lại kêu lên: "Được rồi, được rồi, phải nhanh lập kế hoạch. Cho cậu ta chơi cái gì thì tốt, tôi không thể chờ được nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của cậu ta.

"Một đám người lại khí thế ngất trời thảo luận. Tôn Diệc Tuyết tựa như luôn luôn vui đùa mà đưa một số ý kiến, sự tình cũng không được thuận lợi như cô ta tưởng tượng, cô ta lại không thể có ý xúi giục mọi người quá rõ ràng, chỉ hy vọng tối chủ nhật mọi việc diễn ra thuận lợi như cô ta đã nghĩ. Đến buổi tối chủ nhật, trước sự chờ đợi tha thiết của Tôn Diệc Tuyết, Cố Anh Kiệt đã tới. Tôn Diệc Tuyết nhìn thấy Cố Anh Kiệt đi vào cửa lớn mà bên cạnh cũng không có Tần Vũ Phi, cô vội vàng kêu một tiếng:"James

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!