Chương 44: (Vô Đề)

Qua một hồi lâu bà Cố cũng chưa hoàn hồn lại, hơn nửa ngày mới nhớ ra mình muốn hỏi: "Con trai à, con còn gì muốn nói với mẹ không?"

Còn cái gì có sức kích động hơn tốt nhất là nói hết một lần đi, bà đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được quá nhiều hù dọa.

"Hết rồi mẹ."

"Con chắc chắn chưa?" Bà Cố cẩn thận hỏi.

"Chắc mà." Cố Anh Kiệt hơi không hiểu, "Mẹ, mẹ nghĩ nên còn chuyện gì nữa sao?"

Bà Cố nghĩ một chút, cân nhắc uốn lưỡi bảy lần, "Ừ, các con đã đi tới bước đó chưa?"

"Con vừa nói rồi mà, đã dự định gặp cha mẹ hai bên, bây giờ chúng con rất ổn định, tin tưởng lẫn nhau, cảm thấy có thể gặp người nhà rồi, nên xác định quan hệ thôi."

Điều bà Cố muốn nghe không phải chuyện này, bà lại suy nghĩ, "Mẹ đang nói là, quan hệ của bọn con, ừm, rất thân mật à?"

Một lúc sau Cố Anh Kiệt phản ứng lại, anh hiểu rồi, mẹ thật đúng là khéo léo nhỉ. Anh tuy rằng đã quen rất nhiều bạn gái, cũng chơi rất phóng khoáng, nhưng đây là lần đầu tiên cùng mẹ nói loại chuyện này, mặt không khỏi ngượng ngùng đỏ lên, nhưng vẫn thừa nhận: "Vâng, chúng con rất thân mật.

"Thật ra chẳng phải là muốn hỏi đã lên giường chưa thôi à, nhưng sao lại hỏi cái này?! Cố Anh Kiệt lại ngơ ngác một hồi, bỗng nhiên hiểu ra, vội nói:"Cô ấy không có thai, mẹ yên tâm đi, không phải vì thế mà chúng con dự định thông báo cho cha mẹ đâu, chỉ là tự nhiên mà đi tới bước này thôi, cũng đến lúc phải nói cho gia đình rồi, chứ không phải do mang thai gì cả."

"Thế à." Bà Cố cũng không biết nên nói gì nữa, chuyện này thật sự ngoài ý muốn, rất là ngoài ý muốn. Bà và mẹ Tần Vũ Phi thường hay tụ họp một hội chơi bài với nhau, đều là bạn bè quen biết cả nhưng bà vẫn không có ý định tác hợp cho con trai và Tần Vũ Phi là vì nghĩ cô gái này không thích hợp, hơn nữa hai nhà chạm mặt vài lần, thậm chí hôm qua mới gặp một lần nữa, đều hoàn toàn không thấy có gì khác thường.

Đúng rồi, lúc gặp mặt hôm qua, bà đang sắp xếp xem mắt cho Cố Anh Kiệt, Tần Vũ Phi cũng đã thấy.

Trong lòng bà Cố không hề thoải mái, chuyện này sao lại khó chịu như vậy nhỉ.

"Mẹ, mẹ thấy sao?

"Cố Anh Kiệt hỏi, muốn rèn sắt khi còn nóng. Bà Cố im lặng một lúc, còn có thể thấy thế nào, bà thấy không hợp, nhưng con trai một hơi nói mình rất yêu cô ấy, quan hệ ổn định, muốn gặp cha mẹ, sau đó dự định kết hôn, thái độ còn kiên quyết như vậy. Bà không thể trái lương tâm nói mình rất vui, nhưng nếu bây giờ bà ngay lập tức phản đối chẳng phải sẽ làm con mất mặt sao? Làm nó buồn, ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con là không được, phải thật cẩn thận xứ lý thôi."Mẹ phải từ từ suy nghĩ đã.

"Bà Cố nói như vậy. Tuy rằng Cố Anh Kiệt đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn hơi thất vọng, chỉ phải nói:"Được rồi, sau này nếu có cơ hội, mọi người cùng nhau ra ngoài đi chơi ăn uống, mẹ thân với cô ấy nhiều hơn chắc chắn sẽ thích cô ấy."

Lời này cũng chỉ là hình thức thôi, nếu bà Cố có ý muốn gặp Tần Vũ Phi cũng sẽ không nói "Từ từ suy nghĩ

"như vậy đâu, Cố Anh Kiệt rất hiểu chuyện này. Quả nhiên bà Cố chỉ gật đầu với đề nghị của con trai, không hề mở miệng nói"Được".

Cố Anh Kiệt khống chế tâm trạng, không hề nhắc lại việc này, bà Cố cũng tập trung xem ti vi, cũng không đề cập đến việc này nữa.

Cố Anh Kiệt không còn tâm trạng để xem ti vi, không biết ti vi chiếu những gì, anh chỉ khích lệ bản thân, phải kiên trì, không được gấp, tình hình bây giờ cũng không tính là quá tệ,… Ít nhất… mẹ vẫn nể tình chưa phản đối, cứ chầm chậm kéo dài thời gian là được rồi, đến Tần Vũ Phi nóng nảy khó chiều như thế anh còn đối phó được, cửa này của mẹ chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

Nghĩ đến tính tình nóng nảy của Tần Vũ Phi, lúc trước còn chơi trò trẻ con xóa số điện thoại, không nhận điện thoại, bày sắc mặt cho anh xem, trốn anh, thế nhưng sẽ lại len lén nhìn anh, bị anh bắt được vài lần. Bây giờ nhớ lại, hành động khi đó của cô thật sự rất đáng yêu.

Sao lại đáng yêu như vậy nhỉ? Khóe miệng Cố Anh Kiệt cong lên, không khỏi cười một tiếng.

Bà Cố len lén nhìn con trai, thình lình thấy anh nở nụ cười, còn là nụ cười hạnh phúc ngây ngất, là nụ cười vô duyên vô cớ, chẳng hiểu sao lại tự cười một mình, bà Cố quay đầu sang một bên không thèm nhìn anh nữa.

Lúc Cố Anh Kiệt trở về phòng, vốn muốn gọi điện cho Tần Vũ Phi, nhưng lại lo nếu nói cho cô biết anh đã thẳng thắn nói chuyện với mẹ sẽ làm cô sợ, dù sao tiếp theo hay không tiếp theo mẹ cũng không tỏ thái độ, đây hẳn là tin tức xấu đối với Tần Vũ Phi.

Quên đi, người phụ nữ này nhát gan, thích suy nghĩ nhiều, để tránh hôm nay cô không ngủ được vẫn nên im lặng thì tốt hơn. Đợi đến khi Tần Văn Dịch triệu kiến, anh sẽ báo cáo với cô sau.

Hôm sau, Tần Vũ Phi lại đợi cả ngày mà Tần Văn Dịch cũng không nhắc đến việc này với cô. Buổi trưa ông kêu cô cùng đi ăn, lòng cô thấp thỏm hồi hộp, không thể từ chối được phải đi.

Cuối cùng ông chỉ nói họ hàng xa nào đấy trong gia tộc muốn tổ chức mừng thọ, lúc đó cả gia đình cùng đi, bảo cô giúp ông chuẩn bị quà mừng, vì đã lâu không gặp nên ngoài quà mừng thọ còn phải chuẩn bị quà cho tất cả già trẻ lớn nhỏ.

Sau đó, không nói gì thêm.

Tần Vũ Phi vẫn đợi, nhưng không còn gì khác để nói sao? Không còn vấn đề gì nữa à? Tần Vũ Phi cẩn thận hỏi còn chuyện gì không, Tần Văn Dịch liếc cô: "Gần đây con rất rảnh rỗi đúng không nhỉ? Muốn ba sắp xếp thêm việc cho con không?

"Tần Vũ Phi lắc đầu, nhưng lòng thầm cảm thấy kỳ lạ. Chiến thuận tâm lý của lão ba bây giờ đã cao siêu thế rồi sao? Chẳng lẽ ông muốn dồn họ vào đường cùng rồi mới ra tay à? Tần Vũ Phi lại đợi nửa ngày, lúc sắp tan tầm rốt cuộc không chịu nổi nữa trực tiếp đi tìm Cừu Chính Khanh, hỏi xem anh ta có nói chuyện cô và Cố Anh KIệt cho ba không. Cừu Chính Khanh hơi kinh ngạc:"Tần tổng biết rồi à? Không phải do tôi nói đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!