Chương 41: (Vô Đề)

Tần Vũ Phi trở về phòng ăn, cô không còn tâm tư ăn uống nữa, suy nghĩ đã sớm bay về phía Cố Anh Kiệt, tưởng tượng bản thân đánh cho tên đàn ông đáng ghét kia thành đầu heo.

Thấy Tần Văn Dịch còn chưa có ý định tàn tiệc, Tần Vũ Phi ngồi trên bàn ăn vô cùng khó chịu, muốn gửi cho Cố Anh Kiệt một tin nhắn mắng anh, nhưng lại cảm thấy tâm trạng bây giờ của cô đã không thể hình dung được bằng lời nữa.

Ngồi đợi hơn nửa giờ, Tần Văn Dịch và bạn ông rốt cuộc cũng đã thấy hài lòng, sau một cuộc tâm tình đứng lên bắt tay từ biệt. Tần Văn Dịch thu xếp cho tài xế đưa bạn về nhà, còn mình ngồi trong xe của con gái.

Tần Vũ Phi không hề ngại việc làm tài xế, trên đường khá là vui vẻ. Rốt cuộc cũng tan cuộc rồi, rốt cuộc có thể về nhà gọi điện cho Cố Anh Kiệt rồi.

Vừa về đến nhà Tần Vũ Phi liền chạy lên phòng, chuyện thứ nhất chính là gọi cho Cố Anh Kiệt. Cố Anh Kiệt nhanh chóng bắt máy.

"Sao rồi?"

"Em về nhà rồi."

"Nghe xong tin nhắn của anh chưa?"

Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong Tần Vũ Phi liền kích động. "Sao anh có thể bôi nhọ hình tượng của em trước mặt mẹ!"

"Đại vương à, anh hoàn toàn dựa theo lời em phân phó mà thực thi đấy."

"Em nói đùa thôi, là nói đùa anh có hiểu hay không? Lẽ nào em thật sự sẽ đánh người sao? Lại còn đánh chết nữa! À, không đúng, em thực sự sẽ đánh người, bây giờ em đang muốn đánh chết anh."

Cố Anh Kiệt cười to:

"Đại vương, trọng điểm không phải ở đánh chết, quan trọng là sự ân ái của chúng ta được không? Anh rõ ràng đã nói những nội dung rất quan trọng trong mấy lời này mà, anh nói em tốt, nói anh rất yêu em, theo đuổi được em anh rất vui mừng, lẽ nào em nghe xong không hề cảm động sao?"

"Nghe thấy anh muốn bị em đánh chết trăm suy nghĩ trong đầu em đều bị tiêu diệt, không thể cảm động nổi."

Cố Anh Kiệt cười ha ha:

"Đâu có nghiêm trọng thế, anh chỉ bày ra một chút tình cảm của chúng ta với bọn họ thôi, để họ biết không thể có ý đồ gì đó với anh được nữa. Hiệu quả rất tốt, nửa bữa ăn sau mọi người trò chuyện vui vẻ, uống không nghỉ. Nhưng không ai nhắc lại chuyện tác hợp cho anh và vị tiểu thư Đình Đình kia. Mẹ cô ấy và mẹ anh cũng không nói để anh đưa cô ấy ra ngoài"Đi dạo" nữa."

"Tiểu thư Đình Đình?"

"Đúng vậy, cô gái kia cũng tên là Đình Đình, rất là trùng hợp đấy."

"Ha ha, Cố tam thiếu rất thu hút sự yêu mến của các cô gái Đình Đình đấy nhỉ."

"Trời ạ, sao bây giờ em cũng ghen với Tiểu Đình luôn rồi hả."

"Em đã nói đến Tiểu Đình đâu? Liên quan gì đến Tiểu Đình thế?

"Tần Vũ Phi tức giận. Cố Anh Kiệt lúc này lại nghĩ tới:"Đúng rồi, Tiểu Đình với Cừu tổng của bọn em, có tiến triển gì không?"

Tần Vũ Phi giật mình:

"Tiến triển? Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh à?" Lại là vụ mới mẻ gì nữa đây, hai người kia không đội trời chung, hơn nữa bạn học Tiểu Đình không thích người cuồng công việc, sao lại có thể vừa ý Cừu Chính Khanh.

"Không phải cô ấy muốn theo đuổi Cừu tổng à?

Lần trước anh đến công ty em nói chuyện phiếm với anh ta trong phòng họp, cô ấy chạy tới mời bọn anh đi ăn, chẳng hiểu tại sao lại ra chiêu này, hơn nữa đối tượng mà cô ấy mời là Cừu tổng, anh chỉ tiện thể đi cho vui thôi, chẳng lẽ không phải cô ấy có ý với Cừu tổng, còn em xúi giục cô ấy hành động hả?

"Tần Vũ Phi cảm thấy bất lực. Thật sự không có cách nào giải thích, cô cũng không muốn giải thích gì cả."Anh đừng chuyển trọng tâm câu chuyện, Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh ra sao liên quan gì tới anh? Vấn đề bàn luận ở đây là anh bôi nhọ hình tượng của em.

Anh nghĩ xem, bây giờ mẹ anh sẽ nghĩ em là một người phụ nữ hư hỏng xúi giục anh bỏ nhà ra đi, không hiếu thuận, không dọn dẹp nhà cửa, lười biếng, không biết nấu cơm, không để ý đến sức khỏe của anh, bây giờ lại thêm một tội danh là bạo lực muốn đánh chồng, anh muốn sau này em làm sao vào cửa nhà anh đây?!

"Tần Vũ Phi hung dữ, nhưng Cố Anh Kiệt lại mỉm cười. Anh vừa cười, Tần Vũ Phi liền phản bác lại, mặt lập tức hồng hồng:"Cười cái gì mà cười, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Sau này em không có cơ hội vào nhà các anh thì buồn cười cái gì. Đến lúc đó anh muốn em vào còn phải cầu em nữa đấy!"

"Đúng, đúng, nên như vậy, nên như vậy. Anh sẽ cầu em mà." Lời này của Cố Anh Kiệt rất đáng suy nghĩ, loại chuyện như cầu hôn này, có vẻ cách anh rất xa, nhưng bây giờ nói ra anh lại thấy rất tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!