Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt cũng không chú ý tới cửa có đóng hay không, chỉ biết trong phòng còn lại hai người họ.
Tần Vũ Phi chăm chú nhìn Cố Anh Kiệt, "Tại sao không chú ý sức khỏe như vậy, sốt đến mức phải vào viện, anh còn không bằng một đứa nhỏ nữa.
"Cố Anh Kiệt chỉ cười. Tần Vũ Phi lại hỏi anh:"Bác sĩ nói sao?"
"Thật ra không phải chuyện lớn gì cả, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi. Chẳng qua con vi rút hơi cứng đầu, thời gian này lại không nghỉ ngơi tốt cho nên hệ miễn dịch suy giảm một chút. Phổi nhiễm lạnh, cuối cùng bị ho, cũng là do vi rút gây bệnh thôi, hạ sốt rồi tiêm thuốc là được rồi, em đừng lo lắng."
Tần Vũ Phi mím môi không nói, nhẹ nhàng phủ tay lên phần kim trên mu bàn tay anh.
"Thật ra cũng không nghiêm trọng đến nỗi nằm viên, là do mẹ anh lo lắng, nói phải kiểm tra sức khỏe rồi nghỉ ngơi vài ngày nên mới nằm viện."
"Ừm."
Cố Anh Kiệt nâng tay phủ lên mặt cô: "Sao hôm nay trang điểm đẹp vậy?"
Bị bệnh còn có thể chú ý tới việc trang điểm của cô à? Tần Vũ Phi nói: "Em đẹp sẵn rồi."
Cố Anh Kiệt cười cười, "Đúng, đúng, rất đẹp."
Hừ, chỉ giỏi nói ngọt! Thế nhưng Tần Vũ Phi lại vui. "Vậy nếu em nói em trang điểm đẹp như vậy là để đến gặp anh, anh vui không?"
"Đương nhiên rồi, anh vô cùng vui."
Cố Anh Kiệt thở dài, vươn tay ôm cô, "Anh rất nhớ em, cảm thấy như đã rất lâu rồi chưa được gặp em."
Tần Vũ Phi bị anh kéo qua ôm, đầu nằm lên ngực anh, lòng thoáng mềm xuống. "Tối qua em ngủ không được, sáng dậy thấy mình rất xấu, như vậy không thể đi ra ngoài nên phải trang điểm thật dày."
"Không ngủ được?"
Cố Anh Kiệt cúi đầu nhìn cô, "Bị Jason làm tức giận?"
"Anh ta cũng có phần."
"Vậy còn ai nữa?" Cố Anh Kiệt hoàn toàn không nghĩ đó chính là mình.
"Anh."
"Anh chỉ muốn em đến thăm anh một chút nên giọng điệu không tốt lắm, em lại tức giận đến mức không ngủ được à?" Cố Anh Kiệt vuốt vuốt tóc cô, "Ái chà, keo kiệt như thế thì làm sao bây giờ?"
"Hôm qua em có đến thăm anh rồi."
Tần Vũ Phi cất giọng nho nhỏ.
"Sao anh không thấy?"
"Đúng lúc gặp bạn gái cũ gì đó của anh, em tức giận bỏ đi."
"Abby? Cô ấy chỉ nán lại một chút liền đi ngay mà, không hề có gì cả."
"Tại sao lại không có gì, không phải cô ta nói rất yêu anh, muốn tái hợp với anh sao?"
Cố Anh Kiệt ngay lập tức hiểu ra: "Cho nên em chỉ nghe trộm đến phân nửa thì bỏ đi đúng không?"
Tần Vũ Phi trừng anh: "Vậy em còn phải nghe hết toàn bộ à?"
"Lời anh nói lúc sau với cô ấy mới là vấn đề chính."
"Vấn đề chính con khỉ!" Cơn giận của Tần Vũ Phi liền bốc lên, cô ngồi xuống, "Anh dám dỗ ngọt cô ta, nói cái gì mà đừng khóc, kế tiếp chắc lại là ôm vào lòng rồi lau nước mắt, em còn không đi sớm thì phải làm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!