Chương 33: (Vô Đề)

Chiếc điện thoại được truyền rồi lại truyền, cuối cùng truyền tới tay Tần Vũ Phi. Cô nở nụ cười tự nhiên cầm điện thoại sang xem.

Đó là băng ghế của một nhà hàng cao cấp, trên bàn lớn có rất nhiều người ngồi. Trung tâm ảnh chụp là hai người giơ tay chữ V hướng về máy ảnh, mà Cố Anh Kiệt vô tình ngồi bên cạnh, cho nên cũng bị chụp.

Bên cạnh anh có một nữ sinh, chính là nữ sinh cô thấy lần trước, cô ta đang gắp rau cho Cố Anh Kiệt, còn anh cười với cô ấy. Đương nhiên, cô nữ sinh đó cũng đang cười với Cố Anh Kiệt.

Trái tim Tần Vũ Phi bị nhéo một cái thật mạnh.

Cô bạn cùng ngồi xem bên cạnh lấy tay lướt qua màn hình mở ra bức ảnh tiếp theo.

Trong bức ảnh đó mọi người đang nâng chén, nữ sinh kia đứng bên cạnh Cố Anh Kiệt, cười vô cùng ngọt ngào. Lại một bức nữa, Cố Anh Kiệt đang nói chuyện với người bạn bên cạnh, nữ sinh dựa gần anh ghé đầu cùng nghe, hình ảnh đó thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ hài hòa.

Bức ảnh sau không có hai người, kéo xuống tiếp lại là bọn họ, không biết có phải người bên cạnh nói gì đó hay không, Cố Anh Kiệt đang cười rất to, mà cô nữ sinh kia cũng ngồi chống cằm bên cạnh nhìn anh cười.

Rất nhiều bức ảnh sau không có hai người họ, đến bức cuối cùng, Cố Anh Kiệt ngồi phía trước, mà nữ sinh kia đứng phía sau, tay vịn vai anh, cùng nhau quay sang máy ảnh cười.

Trong bức ảnh có hơn mười người, thế nhưng Tần Vũ Phi chỉ liếc mắt liền thấy được hai người này.

"Nữ sinh này là ai ta?" Có người hỏi.

"Em gái của Tôn Diệc An, tên là Tôn Diệc Tuyết. Nhà anh ta làm về điện tử. Tôn Diệc An chính là người lấy đi miếng ngọc hình Phật mà Mẫn gia vừa ý trong buổi đấu giá lần trước, cậu có nhớ không, lão già Mẫn vô cùng tức giận."

Một người bạn xen vào nói.

"A, nhớ ra rồi. Cô ta cũng được chứ nhỉ, nhìn rất lém lỉnh đáng yêu."

Lém lỉnh cái rắm. Tần Vũ Phi nổi nóng, muốn cướp đàn ông của cô, lém lỉnh cái gì mà lém lỉnh.

"Có lẽ do trang điểm.

"Một người bạn trêu đùa. Đúng, rõ ràng là thế. Tần Vũ Phi xấu bụng nghĩ, chắc chắn không đẹp bằng cô."Ai theo đuổi ai trước nhỉ?"

"Không phải vừa mới nói rồi sao, nữ sinh kia theo đuổi Cố thiếu. Bây giờ nhìn hai người bọn họ như vậy, xem ra là thành rồi. Hôm đó bọn tớ cùng nhau ăn, nói đến Cố thiếu, bạn cô ta đã nói chuyện này, cô ấy còn xấu hổ, nói vẫn đang rất cố gắng. Nhưng nghe giọng điệu cô ấy, chắc chắn là việc đã thành.

Ôi chao, tiếc là Tiểu Đình không ở đó, nếu không không phải đã có thể phỏng vấn cảm nghĩ của cô ấy một chút rồi sao.

Khả năng theo đuổi đàn ông của Tiểu Đình quá kém, xem người khác đi kìa."

Một người khác cười ha ha:

"Cậu xem nhẹ Tiểu Đình làm gì. Tiểu Đình đâu phải mẫu người của Cố Anh Kiệt. Cố Anh Kiệt thích cô gái nhỏ hơn mình vài tuổi, nhu thuận nghe lời, nhẹ nhàng ngọt ngào, những cô bạn gái trước kia của anh ta không phải đều như vậy sao? Anh ta còn qua lại với một cô người mẫu mười tám tuổi nữa kia mà."

Người bạn tiết lộ cười to: "Cho nên Tiểu Đình thua ở chỗ đã hai mươi bốn tuổi rồi hay sao? Hơn nữa cô ấy cũng là kiểu người nhu thuận, chẳng qua bạn gái của Cố Anh Kiệt phải đẹp là được."

"Tiểu Đình cũng không tệ mà, thanh tú dễ nhìn, lại sạch sẽ, chỉ có điều hơi quê mùa."

"Bàn về Tiểu Đình làm gì!" Tần Vũ Phi nghe không nổi nữa, cô hét lên một tiếng, ném chiếc điện thoại của người bạn kia lên bàn, đứng lên nói muốn đi toilet.

Ngây người trong toilet một lúc, tâm trạng Tần Vũ Phi không yên, lấy di động ra muốn điện thoại cho Cố Anh Kiệt, tay để trên nút gọi nhưng mãi không thể nhấn xuống được, cuối cùng cô cất di động đi.

Đứng trước gương nhìn mặt mình, cô hẳn là đẹp hơn cô nữ sinh kia, gia thế của cô so với cô ta tốt hơn, cô sẽ không thua cô ta.

Nhưng lời lúc trước tên đàn ông cặn bã kia nói với cô lại hiện lên trong đầu.

"Em nghe anh giải thích đã, lòng của anh đối với em chưa từng thay đổi, anh rất yêu em. Chỉ là cô ấy vẫn luôn tốt với anh, em biết trái tim đàn ông bọn anh rất dễ mềm yếu, trong chốc lát bị mê hoặc, chỉ là như thế mà thôi. Anh sẽ không như thế nữa, em phải tin tưởng anh."

Trái tim đàn ông rất mềm yếu, Tần Vũ Phi thầm nghĩ, cười lạnh.

Cố Anh Kiệt chưa từng nhắc đến nữ sinh này, anh tham gia tiệc cùng bạn bè, để cho nữ sinh kia ngồi bên cạnh anh. Tần Vũ Phi cảm thấy tim mình như bị rắn độc cắn một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!