Chương 32: (Vô Đề)

Hôm nay Tần Vũ Phi qua đêm ở nhà Cố Anh Kiệt.

Cô đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ.

Buổi chiều, cô ngồi xem tivi ở sô pha, Cố Anh Kiệt ôm laptop đặt trên bàn trà vừa làm việc vừa xem tivi cùng cô. Sau đó anh ra ngoài mua bữa tối. Vốn dĩ cô hơi không vui khi anh ra ngoài, nói với anh kêu người ta đưa đến nhà là được, nhưng anh vẫn muốn đi.

Khi về nhà ngoài việc cầm rất nhiều đồ ăn, anh còn mua một vài đồ dùng hàng ngày của phụ nữ, bao gồm bàn chải đánh răng, khăn mặt, nội y, đồ ngủ, thậm chí còn có một ít băng vệ sinh,…

"Buổi tối ở lại đây được không? Anh có thể chăm sóc cho em." Cố Anh Kiệt nói.

Tần Vũ Phi cong khóe miệng cười, nói đến chăm sóc, nhà cô có cha mẹ, có quản gia, có người hầu, đương nhiên tốt hơn chỗ này của anh, hơn nữa, đồ ăn trong tủ lạnh nhiều không biết bao nhiêu lần so với tủ lạnh của một người đàn ông độc thân.

Thế nhưng Tần Vũ Phi vô cùng vui vẻ nói: "Được."

Ăn cơm tối xong, Tần Vũ Phi lại ngồi trở về sô pha, Cố Anh Kiệt vẫn ngồi ở bàn trà làm việc, Tần Vũ Phi không có hứng thú gì với tivi, thỉnh thoảng len lén nhìn Cố Anh Kiệt vài lần.

Thật ra bệnh cuồng làm việc cũng không đáng ghét như thế, xem Cố Anh Kiệt nhà cô đi, dáng vẻ lúc anh làm việc đẹp trai biết bao.

Đêm nay hai người lên giường ngủ sớm, chỉ là ngủ, không làm bất cứ chuyện gì khác. Cố Anh Kiệt ôm cô nói rất nhiều, kể những chuyện thú vị khi anh còn bé, kể về anh chị của anh, nói cháu trai cháu gái đáng yêu bao nhiêu, nói những chuyện anh đã làm với bạn bè.

Tần Vũ Phi say sưa lắng nghe, rất phối hợp thỉnh thoảng xem vào mấy câu, sau đó nửa đùa nửa cảnh cáo anh: "Ngàn vạn lần đừng nói về người yêu cũ của anh với em, em là người rất ích kỷ đấy."

Cố Anh Kiệt cười ha ha, kéo cô vào lòng đùa một lúc.

Sau đó hai người liền ngủ.

Hôm sau, lúc Tần Vũ Phi thức giấc, Cố Anh Kiệt đã đi làm. Anh để lại giấy nhắn cho cô, trên tờ giấy đặt một cái chìa khóa. Anh nói đây là chìa khóa của cô, có thể mở cửa nhà anh, cô ra vào tùy ý, muốn chuyển đến ở cũng được.

Anh còn nói bữa sáng đã làm xong rồi, cô hâm lại là được, còn nếu như không thích ăn, số điện thoại quán ăn anh dán trên tủ lạnh, cô có thể gọi họ mang đến.

Tần Vũ Phi cầm chìa khóa cười ngây ngô, là "Chìa khóa của cô", có thể "Mở cửa nhà anh", cô cảm thấy câu nói này thật tuyệt vời.

Cười xong, cô nhảy xuống giường, đầu óc thoải mái.

Giấc ngủ ở đây vô cùng thoải mái, không hề khó chịu như cô nghĩ, lúc ở bên cạnh anh cười cười nói nói, cô cũng cảm thấy vui vẻ. Ban đầu bọn họ không thân thiết như vậy, tự nhiên mà thế thôi. Cho nên, cơ sở quan hệ của hai người có phải không tiến triển nhanh và dung tục như cô nghĩ?

Phải có lòng tin, cô nói với bản thân.

Tần Vũ Phi vui sướng rửa mặt đánh răng rồi tắm rửa. Lúc vứt băng vệ sinh vào thùng rác cô cũng không xấu hổ ngượng ngùng nữa, có cảm giác đây là thùng rác của cô, đây là phòng tắm của cô.

Cô ăn trưa sớm, sau đó lại lăn trên sô pha, vừa lấy di động ra liền gửi tin nhắn cho anh: "Anh đang làm việc à?"

Một lúc sau, Cố Anh Kiệt trả lời:

"Đang họp. Em dậy rồi sao? Ăn gì chưa? Bụng còn đau không?"

Tần Vũ Phi ôm di động cười ngốc nghếch, nhiều câu hỏi quá, thế nhưng lại làm cô rất vui vẻ. Cô gửi trả anh một tin nhắn:

"Em rất khỏe. Hôm nay em vẫn muốn ở lại đây."

Cố Anh Kiệt cúi đầu nhìn điện thoại cười, nhanh chóng trả lời: "Được. Anh sẽ tan tầm sớm một chút."

Cô cũng gửi một tin: "Được.

"Sau đó một người ở nhà, người còn lại ở công ty, ngốc nghếch nhìn di động cười. Họp xong, Cố Anh Huy hỏi em trai:"Em gần đây đang yêu à?"

Cố Anh Kiệt sờ sờ mặt: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Ừ." Cố Anh Huy cười nói: "Thiếu điều khắc trên mặt mấy chữ "Người đàn ông ngốc nghếch đang yêu" thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!