Chương 27: (Vô Đề)

Du thuyền đến bến tàu thành phố là lúc gần 7 giờ tối. Cố Anh Kiệt lái xe chở Tần Vũ Phi chạy trên đường, thấy một tiệm thuốc kinh doanh 24 giờ, Tần Vũ Phi đẩy anh đi mua thuốc, anh đi, lúc trở lại thuận tiện mua chai nước suối.

Tần Vũ Phi ngồi trong xe uống hết thuốc, Cố Anh Kiệt nhìn cô, cảm thấy rất không được tốt, là anh không nghĩ cho cô. Chu kỳ sinh lý của cô vốn không ổn định, uống những loại thuốc này đối với cơ thể thật sự không tốt.

Anh đến gần cô: "Thật xin lỗi, anh cam đoan lần sau sẽ không như vậy."

"Lại còn lần sau." Mặt cô nóng lên, trừng mắt, lại rót cho mình mấy ngụm nước.

Cố Anh Kiệt cười cười, sờ mặt cô, mặt cô bắt đầu hồng hồng rất đáng yêu. "Tiếp theo đi đâu?"

"Về nhà."

"Vẫn còn hai ngày nghỉ."

"Thế nào?"

"Chúng ta vừa mới bắt đầu hẹn hò, anh làm sao có thể thả em về nhà."

"Thổ phỉ à?" Cô liếc xéo anh, "Đánh em ngất xỉu rồi kéo về nhà của anh à."

"Được." Anh thật sự bắt đầu khởi động xe.

Tần Vũ Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rất không yên. "Cố Anh Kiệt."

"Sao?" Giọng nói của anh ấm áp dễ nghe, dịu dàng kéo dài âm cuối. Tần Vũ Phi quay đầu nhìn anh, miệng giật giật, muốn nói gì lại nhịn xuống.

"Sao vậy?" Cố Anh Kiệt liếc nhìn cô một cái.

Tần Vũ Phi dịch chuyển tại chỗ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết ngoài cửa sổ có cái gì đẹp mắt, "Em đã nói với anh, nếu yêu em, sẽ rất dính anh đấy, loại người dính người kia thật đáng ghét. Sẽ muốn biết bạn trai đang làm gì, ra ngoài gặp ai, sẽ muốn mỗi ngày được gặp anh."

"Ừ." Cố Anh Kiệt gật gật đầu, "Cho nên anh đồng ý cách hai giờ sẽ báo cáo sơ qua hành tung của mình, sau đó mỗi đêm sẽ đưa mình đến trước mặt em, được không?"

Tần Vũ Phi không nói lời nào, lát sau bỗng nhiên nói: "Em muốn ngủ một chút."

"Được." Cố Anh Kiệt cũng không sốt ruột, dù sao đã xác định quan hệ, họn họ có thể từ từ thích ứng lẫn nhau. Dính người anh không sợ, ngược lại là sợ cô trốn trốn tránh tránh không bộc lộ tâm sự. Anh đỗ xe một bên, duỗi tay hạ thấp ghế ngồi của cô xuống một chút, để cô có thể nằm thoải mái. "Không thể quá thấp, không an toàn. Anh chạy chậm một chút, em ngủ đi, đến nơi sẽ gọi em."

Muốn đến đâu? Tần Vũ Phi không muốn hỏi. Cô nhắm mắt lại. Cảm giác xe lại di chuyển, trong xe có mùi thơm nhàn nhạt, cô mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy Cố Anh Kiệt nhận điện thoại ba lần, dường như là bạn bè ở trên đảo gọi tới. Có một lần có lẽ là phụ nữ, tuy ngữ điệu nói chuyện của Cố Anh Kiệt không thay đổi, trong lúc đối thoại đều giống nhau, đều nói anh có một số việc nên rời khỏi trước mời mọi người chơi vui vẻ. Nhưng Tần Vũ Phi nhạy cảm có thể nhận ra được người gọi điện là phụ nữ.

Phiền quá. Cô nhíu mày, động đậy.

"Làm sao vậy? Ghế ngủ không thoải mái, rất mệt sao?" Cố Anh Kiệt thấy động tĩnh của cô, hỏi cô.

Tần Vũ Phi quay qua liếc anh một cái: "Nếu muốn ngủ thoải mái một chút thì làm sao bây giờ?"

"Tìm khách sạn mướn một phòng cho em ngủ. Còn có thể làm gì?" Cố Anh Kiệt lái xe nhìn đường phía trước, hỏi cô: "Muốn ngủ không, muốn thì anh tìm khách sạn."

"Không muốn." Tần Vũ Phi không hiểu sao lại đỏ mặt, giống như hai người bọn họ luôn ngủ cùng nhau. "Thật sự là quan hệ thấp kém." Cô nói.

"Cái gì?" Cố Anh Kiệt nghe không hiểu.

Tần Vũ Phi nhếch miệng, không cần trả lời mấy vấn đề này, làm bộ quay đầu tiếp tục ngủ."

Qua một lúc Cố Anh Kiệt mới kịp phản ứng, nổi giận. "Ai với em thấp kém!" Mẹ nó, bổn thiểu gia yêu đương rất nghiêm túc! Anh đưa tay nhéo tai cô, người phụ nữ này, sẽ nổi giận.

Tần Vũ Phi bị anh nhéo đau, co rụt lại, anh lại gãi da thịt ở cổ sau tai cô, cô bị ngứa cười rộ lên, đẩy tay anh ra: "Lái xe đàng hoàng!" Cô ngồi xuống vuốt vuốt tóc, "Em trẻ trung xinh đẹp, có tiền có tài, còn chưa muốn chết."

"Em nói tài là tài sản sao?" Anh cho rằng cô sẽ không dùng "Có tài" để nói về chính mình.

"Đúng vậy, ý là có nhiều tiền." Tần Vũ Phi cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!