Chương 2: (Vô Đề)

Tần Vũ Phi quay lại nhìn Cố Anh Kiệt rồi lại xoay đầu sang chỗ khác không nói chuyện. Cô lấy hai cái cánh gà chiên rồi rưới sốt cà chua lên trên. Cố Anh Kiệt nhịn không được hỏi: "Món này cũng cần phải chấm sốt cà chua sao?

"Tần Vũ Phi không thèm để ý đến anh. Cố Anh Kiệt cũng không nói gì nữa tự mình bốc một cọng khoai tây chiên bỏ vào trong miệng, xong lại tiếp tục ăn thêm ba cọng nữa. Tần Vũ Phi rốt cuộc xoay người lại trừng mắt nhìn anh. Cố Anh kiệt bày ra vẻ mặt vô tội nói:"Không chấm sốt cà chua không được sao?

"Anh biết là chứng bệnh bắt buộc phải có sốt cà chua của cô nàng này nhất định sẽ phát tác. Tần Vũ Phi trừng mắt lườm Cố Anh Kiệt rồi lại nhìn xung quanh, không có ai chú ý đến bọn họ, cô hài lòng, quay đầu lại làm bộ như đang lấy đồ ăn, tức giận nói:"Cố thiếu, chúng ta đã giao hẹn rõ ràng rồi!"

"Đúng vậy, anh làm trái với giao hẹn lúc nào chứ?"

Những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, anh nửa lời cũng không có lộ ra, cũng không hề nói ra bí mật mà cô đã nói với anh.

"Tránh xa tôi ra một chút."

"Nếu như em đã lấy xong đồ ăn, có thể cầm đĩa rời đi.

"Anh không muốn đi, nếu như cô không thích thì có thể tự đi trước. Tần Vũ Phi"hừ" một tiếng, cô vốn là đã muốn rời đi rồi nhưng khi nghe Cố Anh Kiệt nói như vậy thì lại không muốn đi nữa. Dựa vào cái gì mà cô phải đi trước chứ, rõ ràng anh ta là người sáp đến đây cơ mà.

"Vừa rồi bọn em nói chuyện gì vậy?"

Cố Anh Kiệt hỏi, lúc anh đang khiêu vũ thì nhìn thấy cô và mấy người chị em đang đứng cười nói với nhau, ánh mắt lại hướng về phía bạn tốt của anh, Từ Ngôn Sướng: "Có ai nhìn trúng Jason rồi sao?"

Tần Vũ Phi không đáp mà hỏi lại:

"Lúc tôi vừa mới bước vào cửa thì một đám đàn ông các người túm tụm lại bàn tán chuyện gì? Nói xấu tôi sao?"

Cố Anh Kiệt nghẹn họng: "Em nghĩ quá nhiều rồi!"

"Các người mới là vô vị!"

"Em thì có chuyện gì hay mà nói, bàn tán về em làm cái gì chứ?" Cố Anh Kiệt ngầm bực bội, mấy tên đó đúng là không ngậm được cái mồm vào.

"Hừ!" Tần Vũ Phi hếch chiếc cằm lên.

"Đề tài về chuyện tuy tôi lắm tiền nhưng nông cạn có rất nhiều, cái gì mà tùy hứng, điêu ngoa, không biết phân biệt tốt xấu, tự cho mình là đúng, mắt cao hơn đầu. Cái tên Alen đó còn nói muốn khiến cho tôi đẹp mặt nữa kìa.

Các người đều là bạn của nhau, có dùng những câu không lọt tai để mắng tôi thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là hắn một bên vừa cùng Mĩ Kỳ hẹn hò xem phim, ăn cơm, mướn phòng lại một bên hẹn tôi cùng đi hóng gió, ngắm trăng, có cảm thấy buồn nôn hay không vậy?

Vừa đê tiện, vừa dơ bẩn. Tôi mắng hắn ta như vậy là đã xem như nhẹ nhàng rồi. Hắn mới là loại tự cho mình là đại thiếu gia Trình gia thì rất giỏi, phụ nữ bị hắn ngoắc ngón tay gọi tới thì phải cảm tạ ân đức à, hừ, cũng không tự nhìn lại đức hạnh của mình một chút."

Cố Anh Kiệt im lặng, Tần đại tiểu thư đúng là phong cách trước sau như một, mắng người vô cùng lưu loát. Bất quá nói đi thì phải nói lại, nếu Alen làm chuyện như vậy thì quả thực là quá đáng. Anh biết Tần Vũ Phi chán ghét loại đàn ông hư hỏng, lăng nhăng như thế nào.

Cố Anh Kiệt cảm thấy thật mất mặt, mặc dù anh không có giao tình gì với Alen nhưng bị Tần Vũ Phi quy vào cùng một loại với hắn ta khiến cho anh cảm thấy tương đối khó chịu.

Tần Vũ Phi mắng xong còn trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, trừng cái gì mà trừng, mắc mớ gì tới anh chứ, cũng không phải là anh làm.

"Tần Vũ Phi, thái độ của em đối với anh tốt một chút." Cố Anh Kiệt nhịn không được nói. Mỗi lần anh với cô vô tình gặp nhau đều giống như là nhìn thấy kẻ thù vậy.

"Làm sao phải tốt, tôi cứ như vậy đấy!

"Cô càng trừng mi quắc mắt. Cố Anh Kiệt tức giận:"Tần Vũ Phi, với giao tình của chúng ta, không thể làm bạn thân thì cũng nên cư xử như bạn bè bình thường, nếu không thì cũng có thể coi như là quen biết sơ giao.

Em nói không thể để cho mọi người biết giữa chúng ta từng xảy ra những việc gì, nhưng thái độ của em đối với anh quá mức "đặc biệt

", vậy có thể giấu như thế nào? Em đối với bạn bè bình thường đều không có thái độ như vậy, người khác tất nhiên sẽ nghi ngờ. Theo lẽ thường mà nói, phụ nữ nếu như đối với đàn ông như vậy, không phải là cực kỳ chán ghét thì chính là quá để ý. Bình thường của em là như vậy sao?"

Nhừng lời này vừa nói ra, Tần Vũ Phi nhất thời cứng họng sau đó cô xiết chặt cái đĩa trong tay hung hăng trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, vẻ tức giận càng rõ rệt: "Cố, Anh, Kiệt!" Từng chữ từng chữ một bật ra, rõ ràng là biểu hiện bị chọc tức.

"Muốn thế nào?"

Chọc tức được cô, anh ngược lại bắt đầu thoải mái, có chút muốn cười, cảm thấy biểu tình của cô lúc này rất buồn cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!