Editor: Tiểu Thảo
Beta: An Dung Ni
Cố Anh Kiệt không cam lòng.
Cô nói quả thực là có lý do. Có thể sẽ như vậy.
Nhưng chỉ là có thể.
Còn có một khả năng khác.
Nếu như bọn họ đôi bên yêu nhau. Biết đâu tình cảm càng ngày càng sâu đậm, cô sẽ lần nữa có lòng tin vào tình yêu, cô sẽ lạc quan trước cuộc sống, giống như trước kia khi chưa từng chịu bất kì tổn thương nào. Hắn sẽ bảo vệ cô, quan tâm cô, cưng chiều cô.
Biết đâu họ sẽ không chia tay, có thể yêu nhau thật lâu, thật lâu…
Ngàn vạn khả năng trong tương lai, mà cô chỉ nghĩ đến cái tồi tệ nhất.
Hắn phải phản đối cô.
"Tần Vũ Phi, em nghĩ như vậy không đúng. Chuyện thất tình này mỗi ngày đều xảy ra, so với những việc em từng trải vẫn còn khối người thảm hơn, nếu mỗi người đều giống em, bỏ không được vứt không đi, vậy thế giới này chẳng phải chấm dứt rồi sao?
Mọi chuyện qua lâu như vậy rồi, em nên cho bản thân mình cơ hội. Em đi Mỹ, lúc đó chẳng phải là để từ biệt nỗi đau trong quá khứ bắt đầu lại hay sao? Tại sao không cố gắng lần nữa, con người phải nhìn về phía trước để đi, mà chung quy đều không phải dùng chuyện quá khứ nghiêm phạt chính mình.
Tội gì tự làm khó bản thân."
"Này, Cố Anh Kiệt, đừng giảng đạo lý với tôi. Tôi rất phiền rồi." Tần Vũ Phi rất muốn cầm đĩa cá ném hắn, "Tôi chính là một bạch phú mĩ nông cạn, không lĩnh hội được nhân sinh quan sâu sắc như vậy. So với tôi nhiều người thê thảm hơn đi, thì thế nào?
Họ không phải tôi, tôi cũng không phải họ. Bây giờ so với một nhóm khốn khổ sao? Xem ai thê thảm hơn ai? Phân biệt rõ để làm gì? Tôi không sống cuộc sống của họ, họ cũng không sống cuộc sống của tôi, tôi quan tâm người khác có bao nhiêu thê thảm làm gì chứ?
Họ khó khăn họ chịu, tôi không vui tôi chịu. Tôi đi Mỹ chính là muốn đi, cái gì mà từ biệt đau thương? Muốn nhìn đèn sao thì nhìn, nhớ lúc đó vì tiện nhân kia mà tức giận chạy xa như vậy đến đó, thấy ánh đèn sao xấu như vậy, bỗng nhiên rất muốn nhìn lại lần nữa rồi đi.
Tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm mà thôi, chỉ đơn giản như vậy. Đừng cố gắng đưa giáo viên thể dục dạy triết học đến cảm hóa tôi. Làm tôi khó chịu, tôi không muốn.
Chỉ là như vậy thôi."
Cố Anh Kiệt bị nghẹn, cô hung hăng nói một tràng, rõ ràng, dường như rất hợp lý.
"Đừng nói cái gì tình yêu, nhân sinh, đau xót, thực ra anh cũng là một hoa tâm củ cải nông cạn, đừng giả bộ thâm trầm. Anh thích nói chuyện tình yêu, mà tôi sợ tình yêu. Cho nên tôi không muốn nói chuyện yêu đương với anh. Chính là như vậy."
Cố Anh Kiệt lại bị nghẹn, hơn nữa ngày cũng không được gì. Chờ chút, vì sao bọn họ đều nông cạn, mà cô là "Bạch phú mỹ", còn hắn lại là "củ cải trăng hoa"mà lại không phải "Cao phú soái
"sao? Được rồi, được rồi, đây đều không phải trọng điểm. Cố Anh Kiệt lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc tìm được đúng trọng điểm:"Em không thể suốt đời không nói chuyện yêu đương, em bao tuổi rồi, cuối cùng vẫn phải có bạn trai, sau đó kết hôn sinh con. Nếu không phải anh cũng sẽ là người khác.
Nếu như vậy…"
Anh chưa nói xong đã bị cô cắt ngang, cô biết anh muốn nói gì: "Tôi không có cảm giác này đối với những người khác, cho nên không thể là anh."
Cô nói không đầu không đuôi nhưng hắn nghe hiểu rất rõ.
Không có cảm giác này, sẽ không bị tổn thương. Không yêu người đàn ông đó, cho nên không nghi ngờ tình cảm của hắn, cũng sẽ không để tâm. Như vậy hai người có thể chung sống bình thường, tương kính như tân.
Cố Anh Kiệt mở miệng, muốn nói điều gì đó.
Nhưng trong đầu hắn hiện tại trống rỗng, trong nhất thời bỗng trở nên lóng ngóng, hắn không biết nên nói cái gì. Cô lại muốn tình cảm đi đôi với cuộc sống? Hắn cảm thấy rất đau khổ.
Đau lòng, lại không nói nên lời.
Cô ăn nói sắc bén, đánh bại hắn, cũng làm chính mình rối loạn. Hắn dường như thấy cô mỉm cười ngọt ngào cùng người nào đó ôm nhau nhảy múa, vui vẻ kiêu ngạo không gì sánh được, nhưng trong lòng lại cứng nhắc lạnh như băng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!