Editor: Hana
Nại Nại quay đầu nhìn phần đường mình đã đi.
Cô đã đi được một nửa rồi, lúc này..... cũng không thể vòng trở về để Cố Bình Sinh nghe điện thoại nha.
Nghĩ nghĩ, Nại Nại nhấn từ chối.
Lại không ngờ, chỉ từ chối video call có 1 phút, anh trai của anh ta lại call tiếp.
Không phải là có chuyện gì gấp chứ?
Nại Nại do dự một lát, quyết định nghe máy.
Trong điện thoại, một giọng nói từ tính trầm thấp truyền đến ––––
"Tốt nhất là cho anh một lý do vì sao em cúp máy."
Nại Nại biết anh cả của Cố Bình Sinh, chính là Cố tam gia sát phạt quyết đoán trong truyền thuyết, nên nghe thấy giọng nói này, chân cô có chút run.
"Xin, xin lỗi."
Nghe thấy giọng con gái, sắc mặt Cố Duật Ninh càng thâm trầm: "Cố Bình Sinh đâu?"
Nại Nại hít sâu một hơi, giải thích: "Em là bạn học của anh ấy, anh ấy nhờ em cầm điện thoại đi mua hộ nước có ga, hiện tại đã đi rất xa nên không tiện nghe máy, chờ lát nữa anh gọi lại, được không?"
"Bảo em đi mua nước có ga, nó không có chân à?"
"Ách."
Nhất thời Nại Nại không biết trả lời ra sao.
Em trai của tam gia ngài có đức hạnh gì, còn hỏi tôi chăng?
Cố Duật Ninh nhắm hai mắt lại, nhìn thấy Nại Nại đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, lẻ loi trên đường quốc lộ vắng vẻ.
Gương mặt nhỏ của cô gái ửng hồng, vài sợi tóc mái cũng bị mồ hôi làm ướt, phía sau chiếc áo thun cũng đậm màu một mảng lớn.
Anh để Cố Bình Sinh đến doanh địa của Đoàn văn công tập huấn, thứ nhất là muốn tôi luyện nó, thứ hai là để nó dạy cô gái nhỏ kia nhảy, không ngờ Cố Bình Sinh cư nhiên trực tiếp sai khiến người ta thành chân chạy vặt hầu hạ mình.
"Vậy em cúp máy đây, Cố tiên sinh anh đợi chút nữa gọi lại nhé."
Nại Nại nói xong, chuẩn bị cúp máy thì Cố Duật Ninh gọi cô lại: "Từ từ."
Nại Nại ngoan ngoãn "Dạ."
Cố Duật Ninh: "Sau này, không cần giúp nó làm bất cứ chuyện gì nữa."
Trước kia Nại Nại từng nghe Cố Bình Sinh nói, vị anh cả này quản thúc tương đối nghiêm khắc nên anh ta cũng thực sợ anh trai, nên hơn phân nửa nghe xong câu kia sẽ mất hứng.
Vạn nhất cố Bình Sinh bị anh trai quở trách, rồi cả đời này Cố Bình Sinh không chịu dạy mình nhảy.....
Lâm Nại Nại mi là heo à, sao lại ăn ngay nói thật, giống như đang cáo trạng với anh trai người ta ý.
Mắt trái của Cố Duật Ninh có thể nhìn thấy Nại Nại đứng dưới trời nắng, vừa dụi chân vừa cúi đầu, vẻ mặt hối hận.....
Suy nghĩ của cô gái nhỏ này vừa nhiều vừa phức tạp.
"Tôi sẽ không trách nó." Cố Duật Ninh nói: "Em không cần lo lắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!