Bên ngoài tường hồng ngói đen, Nại Nại nhìn Cố Duật Ninh, khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc chuyện là như nào?"
Cố Duật Ninh không cách nào giải thích, chỉ có thể trầm mặc.
"Vừa nãy anh mới làm ảnh hưởng đến công việc của tôi đó, có biết hay không?"
"Là do virus sao?" Nại Nại vươn tay sờ đầu anh: "Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của anh thật sự không bình thường."
"Hệ thống của tôi có tường lửa mới nhất, sẽ không dễ dàng bị virus công kích."
"Vậy thì tại sao?"
Theo lý thuyết, anh không nên có được hành vi tự chủ mới đung. Nhưng mà vừa rồi Nại Nại thấy rõ ràng dưới đáy mắt của anh có một tia tức giận.
"Có phải anh...... nhớ ra gì đó không?" Nại Nại bỗng nhiên nắm lấy góc áo của anh: "Nhớ ra mình chính là Cố Trường Sinh sao!"
Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại, lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi không phải người mà cô nói."
Nại Nại thất vọng, cũng phải...... Cố Trường Sinh đã đi rồi.
Có lẽ, đúng như lời anh cả nói, cô cũng nên chậm rãi tiếp thu sự thật, anh trai Trường Sinh không bao giờ trở về nữa.
"Tôi phải quay lại phim trường, anh tự về nhé." Nại Nại vô lực nói.
Cố Duật Ninh nắm lấy cổ tay cô, không có buông ra.
Nại Nại nhìn anh, nhíu mày: "Buổi tối tôi sẽ gọi Dương Gia Văn tới kiểm tra giúp anh."
Cô kéo tay anh ra, xoay người bước về phim trường.
Bầu trời nổi lên cơn mưa phùn nhè nhẹ, Cố Duật Ninh nhìn bóng dáng cô dần biến mất ở ngã rẽ, trái tim bỗng dưng có chút khó chịu hư vô.
Anh có được trái tim, đây là cấu tạo thân thể khác biệt vơi những người máy khác.
Bởi vậy, cũng sẽ đau lòng sao?
........
Buổi tối, Nại Nại về nhà, nhìn thấy Lâm Trạch đang ngồi trên sô pha pha trà nghệ thuật.
Nại Nại đổi giày đi vào nhà: "Đã trễ rồi mà anh còn uống trà à."
Lâm Trạch thảnh thơi nói: "Không uống, nhưng anh thích pha trà, pha trà có thể tĩnh tâm."
Nại Nại nhìn thư phòng ở chỗ rẽ cầu thang: "Cái người máy kia không về sao?"
"Chẳng phải cậu ta có nhà của mình à?"
"À."
Nại Nại có chút không yên lòng, về lòng lấy điện thoại gọi cho Cố Bình Sinh: "Bình Sinh, anh trai anh có nhà không?"
"Không phải anh ấy ở cùng em sao?"
Trong lòng Nại Nại "lộp bộp": "Giữa chừng em.... bảo anh ấy đi về, không về nhà sao?"
"Nhưng.... anh ấy không có nhà."
Nại Nại cúp máy, cầm lấy áo gió khoác lên, sải bước ra cửa. Phía sau, Lâm Trạch hỏi: "Đi đâu thế, đã trễ rồi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!