Chương 71: (Vô Đề)

Trong phòng khách, Cố Bình Sinh ngồi cạnh Cố Duật Ninh, kéo tay anh khóc như đứa trẻ, Cố Duật Ninh thì mặt không cảm xúc, thỉnh thoảng đưa cho hắn tờ giấy.

"Anh, tại sao anh không nhận ra em. Hu hu hu, anh là anh trai duy nhất của em mà, a a a a!"

Cuối cùng, Cố Bình Sinh đều khóc như tiếng heo kêu.

Lâm Trạch nhìn không được, có lẽ bản thân cũng là anh trai nên đồng cảm như bản thân mình cũng nằm trong tình huống đó, ngồi sang chỗ Cố Bình Sinh, ôm hắn: "Cậu đừng có khóc nữa, ít nhất hiện tại cậu ta.... ít nhất còn êm đẹp ngồi ở đây."

Cố Bình Sinh ôm Lâm Trạch, sịt sùi lau nước mắt: "Em không còn anh trai nữa, hu hu hu hu, không còn nữa."

Nại Nại nhìn Cố Duật Ninh khóc, bản thân cũng nhịn không được mà đỏ mắt.

Cố Duật Ninh thấy thế, lập tức nhíu mi, ngồi vào chỗ cạnh Nại Nại: "Tiểu Nại, tôi kể chuyện cười cho cô nhé, được không?"

"Tôi không muốn nghe." Nại Nại hất tay anh ra.

"Vậy tôi hát cho cô nghe nhé, cô thích bài hát lúc nãy sao?"

Nại Nại xoa mắt, nuốt nước mắt ngược vào trong: "Chút nữa anh về với anh ấy đi."

"Về đâu?"

Nại Nại chỉ vào Cố Bình Sinh: "Anh về nhà với anh ấy."

Cố Bình Sinh lấy khăn giấy xì mũi, khàn khàn hỏi Lâm Trạch: "Anh Lâm Trạch, em có thể đưa anh trai em về nhà không?"

"Nhanh đưa cậu ta đi đi." Lâm Trạch nói: "Mỗi ngày đều ở chỗ tôi nạp điện, cũng không trả điện điện cho tôi, mau mang về mang về!"

Cố Bình Sinh gật đầu, kéo tay Cố Duật Ninh: "Anh, về nhà với em đi."

Cố Duật Ninh bất động.

Lâm Trạch nói: "Vô dụng thôi, phải để Nại Nại mở miệng thì cậu ta mới nghe theo cậu."

Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại, Nại Nại phiền muộn nói: "Anh về với anh ấy đi."

Cố Duật Ninh trầm mặc trong chốc lát, hình như đang rối rắm.

Lâm Trạch nhìn bộ dáng này của anh, hỏi: "Chủ nhân đã ra lệnh cho cậu rồi, cậu còn suy nghĩ cái gì nữa?"

Cố Duật Ninh mở mắt, nói đúng sự thật: "Mệnh lệnh này xung đột với trình tự của tôi."

"Xung đột như thế nào?"

"Không biết, chính là...... xung đột." Anh nhìn Nại Nại: "Tôi không muốn...... rời khỏi cô ấy."

Lâm Trạch đứng dậy: "Cậu là một người mày thì còn nghĩ cái gì? Được rồi, đi thôi đi thôi, tiền điện hai ngày này không thu của cậu."

Bởi vì Nại Nại hạ lệnh nên Cố Duật Ninh chỉ có thể theo Cố Bình Sinh rời khỏi Lâm gia.

"Anh về nhà em sẽ tìm toàn bộ ảnh chụp khi nhỏ của hai chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau nhớ lại, biết đâu thực sự có thể nhớ thì sao."

Cố Bình Sinh mở cửa xe, Cố Duật Ninh ngẩng đầu, nhìn Nại Nại bên cửa sổ, do dự thật lâu, hình như đang đợi cô giữ mình lại.

Nhưng cuối cùng Nại Nại vẫn kéo rèm, dựa lưng vào tường, khôi phục nội tâm chua xót.

Đi rồi chính là đi rồi, lại giống như, đều không phải anh.

**

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!