Chương 50: Thiên vị

Anh cả của Nại Nại tên Lâm Trạch, lớn hơn cô và Lâm Tuyết Nhu năm tuổi.

Theo như Nại Nại đã nói, Lâm Trạch là "lão đại" của cô, từ nhỏ đã vậy.

Khi Nại Nại còn nhỏ, luôn coi anh trai như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đi theo phía sau anh, làm tùy tùng nhỏ và chân sai vặt của anh.

So với Lâm Tuyết Nhu, Lâm Trạch càng thương Nại Nại hơn, nên tiền tiêu vặt hàng tháng anh đều lấy ba phần tư cho Nại Nại. Càng không cần nói đến cái gì ăn ngon, chơi vui, chỉ cần Lâm Trạch có, hơn một nửa sẽ bí mật đưa cho Nại Nại.

Hai người họ kết hợp tạo thành một phe, điều này làm cho Lâm Tuyết Nhu hận đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được.

Hết cách rồi, người anh trai này, đến cả ba mẹ cũng không dám nói nặng nửa câu.  

Chỉ là ngày vui chẳng kéo dài, khi Lâm Trạch mười bốn tuổi thì đã được ông nội đưa sang Mỹ, một lần đi này là mười mấy năm, không thấy trở lại.

Lại nói, thật ra Lâm gia không phải suy tàn như gia đình Nại Nại.

Trong mấy anh em Lâm Gia, Lâm Đồng Duệ chỉ chiếm 3% cổ phần gia tộc, ít đến đáng thương.

Lâm lão gia tử cũng rất rõ ràng, con trai ông Lâm Đồng Duệ tính cách yếu đuối, tư chất bình thường, nhẹ dạ cả tin, chỉ nghe lời con dâu.

Cố tình con dâu lại là một Vương Hi Phượng trong [ Hồng lâu mộng ] thứ hai, khéo mồm khéo miệng, nhưng lại không học được năng lực quản gia của Vương Hi Phượng, lại còn ngu không ai bằng.

Bởi vậy, Lâm lão gia tử không ôm hi vọng với Lâm Đồng Duệ, cho bọn họ một công ty con của gia tộc,  kiếm tiền không nhiều nhưng để duy trì phí sinh hoạt không thành vấn đề.

Dù là như thế, cháu trai cả Lâm Trạch lại rất được ông nội yêu mến.

Hồi nhỏ, anh đã thể hiện trí thông minh hơn người và thiên phú học tập nổi trội của mình, là một người xuất chúng nhất trong số hậu bối của Lâm gia, từ bé đã được lão gia tử dẫn theo bên người  được ông chỉ dạy, ít khi ở cùng ba mẹ.

Cũng vì nguyên nhân này nên vợ chồng Lâm Đồng Duệ và Thư Ninh biết sẽ không giữ được đứa con trai Lâm Trạch này bên người, sau đó đã quyết định sinh thêm một đứa nữa, không ngờ, lại là sinh đôi hai đứa con gái.

Trong hai con gái, đứa lớn là Lâm Tuyết Nhu, tri kỷ, biết nói lời ấm lòng, lại trắng trẻo thông minh, lập tức đốt lên tình mẫu tử trong tâm hồn Thư Ninh.

Thư Ninh nhìn Lâm Tuyết Nhu lớn lên từng ngày, ưu tú như vậy, sợ cũng bị ông nội đưa đi nên mỗi ngày đều lo lắng không yên.

Lâm Tuyết Nhu an ủi mẹ mình, con sẽ không đi theo ông nội đâu, con sẽ ở cạnh mẹ mãi mãi, làm áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.

Vì sao Thư Ninh yêu thương Lâm Tuyết Nhu? Không phải không có nguyên nhân.

Nại Nại chỉ nhớ lúc rất nhỏ cô có gặp ông nội, nhớ rõ mỗi khi ông đến đây, Lâm Đồng Duệ và Thư Ninh đều bị mắng, thấy ông liền sợ run.

Nhưng Nại Nại không hề sợ ông nội, vì mỗi lần khi ông rời đi sẽ để lại trong túi Nại Nại một gói kẹo chocolate, là loại nhập khẩu.

Không có phần của chị gái.

Trong ấn tượng của Nại Nại, ông nội không hung dữ chút nào, còn rất thích nói đùa cơ.

Lâm Trạch mười bốn tuổi được ông đưa đến Mỹ, lúc ấy Nại Nại vô ý nghe được cha mẹ nói chuyện, hình như Lâm Trạch muốn đưa cô đi cùng, nhưng Lâm Tuyết Nhu kiên quyết phản đối, rất nhiều lần khóc nháo trước mặt ba mẹ.

Ông nội cũng hiểu, một lần mang liền hai đứa nhỏ của họ đi là điều khó có thể, hơn nửa thân thể Nại Nại không tốt, sợ rằng không phù hợp với khí hậu nước Mỹ, nên chỉ đành từ bỏ.

Có lẽ cũng do chuyện đó, hận ý của Lâm Tuyết Nhu với Nại Nại bén rễ cắm sâu xuống đất.

……..

Đủ loại quá khứ lóe lên trong đầu cô, không bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng tiểu khu.

Nại Nại chạy như bay đến biệt thự Lâm gia.

Cô và Lâm Trạch đã nhiều năm không gặp, không biết hiện tại anh ấy... Trông thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!