Chương 41: Đã hiểu?

Nại Nại mở to hai mắt nhìn Cố Duật Ninh, hiển nhiên có chút không thể tin vào thính giác của chính mình --

"Anh nói... gì cơ?"

"Tiến vào giới giải trí này, điều đầu tiên chắc chắn phải học không phải là diễn xuất, không phải ca hát... mà là giữ mình trong sạch."

Cố Duật Ninh thả lỏng tay cô, lạnh lùng nói: "Sạch sẽ đi vào, liền sạch sẽ mà đi ra cho anh."

Nại Nại xoa xoa tay mình bị anh niết đau, bất mãn nói: "Em với Tịch Diễn không có gì cả."

"Em không có, không có nghĩa là hắn không có." Con ngươi đen nhánh của Cố Duật Ninh quét qua, liếc nhìn cô: "Trang điểm cho em, đưa em đến bữa tiệc cao cấp như này, giúp em giới thiệu tài nguyên... Em thực sự nghĩ rằng hắn ta là nhà từ thiện?"

Nại Nại trầm mặc.

Cô không cách nào phản bác lại lời nói của Cố Duật Ninh, bởi vì, anh nói đúng.

Nại Nại hiểu rõ, trên đời này không bữa cơm nào là miễn phí, tất cả, đều có cái giá của nó.

Cho dù ngay từ đầu cô còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng Tịch Diễn thực sự chỉ coi cô là một người bạn, muốn giúp đỡ cô, hiện tại Cố Duật Ninh chỉ điểm, cô cũng nên hiểu rõ... Không có đơn giản như vậy.

"Một người đàn ông giúp đỡ một cô gái như vậy, trừ khi muốn ngủ cùng cô ta thì chẳng có nguyên nhân khác nữa." Cố Duật Ninh kéo kéo cà vạt, hô hấp hơi dồn dập: "Đây coi như là bài học đầu tiên của em sau khi gia nhập giới giải trí."

Buổi tối hôm nay, đơn giản liền cùng cô nói rõ ràng, đỡ để cô bé này lại mơ hồ mà tái phạm.

Trong lòng Nại Nại trống rỗng, ngũ vị tạp trần.

"Đã hiểu?"

"Đã hiểu."

Cảm xúc của Cố Duật Ninh lúc này mới bình bĩnh lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ thường chiếu lên mặt anh, hiện ra quang ảnh loang lổ, sườn mặt anh tuấn hiện lên khí chất thanh quý.

Nại Nại nhìn ra cửa sổ, trợ lý Chu lái xe theo hướng về nhà cô, đã sắp tới nơi.

"Tam gia." Cô gọi anh một tiếng, giọng điệu cũng mềm mại hơn: "Cảm ơn anh."

"Không có gì."

"Tam gia trước giờ đều đối tốt với em, cũng là muốn ngủ với em sao?"

Cố Duật Ninh:...

Trợ lý Chu nhịn không được, liền xì một tiếng cười ra, cười xong, vội im lặng, giả vờ nghiêm túc.

Cố Duật Ninh mở to mắt, lần đầu tiên nói ra câu nói trái lương tâm: "Anh không phải."

"Hả?"

"Em giống với Bình Sinh." Cố Duật Ninh mất tự nhiên mà trả lời: "Tôi đối xử với em, giống như với nó."

Nại Nại như suy tư điều gì đó, gật gật đầu.

Lúc này, trợ lý Chu mở lại đài phát trên xe, phát một bài hát, là một trong số ít những bài hát của Cố Trường Sinh, tên là "Không sợ".

Đây là bài hát Nại Nại thích nhất.

Đôi mắt cô đỏ hoe, lòng tràn đầy chua xót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!