Tịch Diễn là chủ tịch ban thiết kế của tập đoàn Lair, đồng thời là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lair, bởi vậy anh ta hoàn toàn có quyền quyết định minh tinh nào sẽ là người đại diện.
Với nghệ sĩ được chọn, anh cực kỳ khắt khe, không quan tâm địa vị của đối phương lớn đến đâu, chỉ chọn người thích hợp với sản phẩm của mình, thậm chí có vài lần mạo hiểm dùng người mới hoàn toàn.
Bởi vậy, trong giới lưu hành câu nói: được chọn làm đại ngôn cho Lair, thực lực chưa đủ, quan trọng là may mắn.
Dương Gia Văn chỉ tốn thời gian nửa ngày để tìm hiểu toàn bộ thông tin về Tịch Diễn.
"Anh ta sinh hoạt rất đơn điệu, không hay đến công ty, phần lớn thời gian đều ở phòng làm việc cá nhân, thêm nữa do thời gian thiết kế nên rất ít ra ngoài, việc ăn uống chủ yếu là gọi đồ online."
Dương Gia Văn lấy chiếc mũ nhỏ màu vàng đội trên đầuNại Nại: "Nên là, biện pháp duy nhất giúp em tiếp cận hắn mà không bị paparazzi phát hiện, chính là đóng giả thành nhân viên giao hàng, đưa đồ ăn đến cho vị thiết kế sư trạch nam (chỉ thích ở nhà) này."
Nại Nại mặc áo khoác màu vàng, đội thêm chiếc mũ vàng, đứng trước mặt Dương Gia Văn và Nhiễm Minh Nguyệt, nhìn họ với đôi mắt đen lấp lánh.
Chính xác là tạo hình của một tiểu muội muội giao cơm hộp.
Nhiễm Minh Nguyệt lộ vẻ mặt tươi cười, duỗi tay túm mũ vàng nhỏ trên đầu Nại Nại: "Nại Nại cô cũng đáng yêu quá đi!!"
"Như này có được không?" Nại Nại hơi hoài nghi: "Nhưng mà, làm sao chúng ta biết khi nào anh ta gọi và đặt đồ ăn ở quán nào?"
Dương Gia Văn mở máy tính ra, đánh lạch cạch vài cái, nói: "Anh đã hack điện thoại hắn, theo dõi ứng dụng đặt đồ ăn trên đó, chỉ cần hắn đặt đơn, thông tin đơn hàng sẽ bị chặn lại với chủ quán, đồng thời phương thức liên hệ, địa chỉ và món ăn sẽ gửi đến máy tính của anh."
Nại Nại nghẹn họng, nhìn trân trối mà nghe, ngơ ngác vỗ tay: "Quá... lợi hại rồi."
Trợ lý lợi hại như vậy, cô thật ngượng ngùng khi mỗi tháng chỉ trả anh hai ngàn tệ! Dù nhiều hơn một số 0 vẫn tính là ít!
Nhiễm Minh Nguyệt mắt sáng lấp lánh, tay chắp trước ngực nhìn Dương Gia Văn, trên mặt hiện rõ hai chữ "SÙNG BÁI".
Nửa tiếng sau, Dương Gia Văn quả nhiên nhận được thông tin đơn hàng của Tịch Diễn ---
Một phần cơm chiên cá thu đao* Nhật, một chai rượu gạo.
(*) Hay còn gọi là cá Sanma.
210750232_325274465906986_895398412957199515_n
Địa chỉ: đưa đến phòng số 3204, chung cư Thời Đại, số 34 đường Khánh Tử.
Sau khi nhận được thông tin, Dương Gia Văn liền thao tác trên máy tính, lựa chọn tiếp nhận đơn.
Mọi người phân công hợp tác, Nhiễm Minh Nguyệt cấp tốc đi xuống trung tâm thương mại Carrefour ở tòa nhà đối diện mua cá thu đao và rượu gạo, Dương Gia Văn bắt đầu chế biến cơm chiên cá thu đao, để vào hộp cơm tiện lợi, đưa cho Nại Nại.
Nại Nại mặc xong áo giao hàng màu vàng, đội mũ, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, lên xe đạp điện chạy đến đường Khánh Tử. Với trang phục lúc này, chắc chắn sẽ không có bất cứ paparazzi hay người qua đường nào nhận ra cô.
Nại Nại cảm thấy, từ khi quen biết Dương Gia Văn, nghề phụ của cô hình như cũng ngày càng nhiều.
Vừa làm minh tinh lại vừa làm nhân viên giao cơm, đúng là không ai làm.
Tuy nhiên, vì đại ngôn lần này của Lair, cô nhất định phải làm được. Chỉ cần được chọn, giá trị con người cô sẽ đại biến, còn có thể tăng tiền lương cho Dương Gia Văn.
Rất nhanh, Nại Nại đã tới trước tòa chính của chung cư Thời Đại, bảo vệ thấy cô giao đồ ăn đến, liền cho quẹt thẻ và tiến vào.
Nại Nại xách theo túi cơm nặng trĩu, đi thang máy lên tầng 32, dựa theo con số mà tìm đến căn phòng 3204.
Hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, một chàng trai mặc bộ đồ ở nhà nhàn nhã đứng trước mặt Nại Nại.
Tóc của anh ta có chút hỗn độn, làn da rất trắng, nhìn qua giống con lai và đặc biệt rất rất soái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!