Sáng sớm, Cố Duật Ninh từ máy chạy bộ bước xuống, trợ lý Chu nhanh chóng đưa khăn lông cho anh, nói: "Tam gia, em trai ngài đang phát hỏa ngoài cửa, đã đợi hơn nửa giờ rồi."
"Cho nó vào."
Cố Duật Ninh lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ngẩng đầu liền trông thấy Cố Bình Sinh một đầu trắng thở phì phò vào văn phòng, đôi tay đập mạnh xuống bàn làm việc, hô lớn: "Anh! Anh quá bất công rồi!!"
Đất bằng nổi sóng, Cố Duật Ninh khó chịu xoa xoa lỗ tai, nhíu mày nói: "Lại làm sao vậy."
"Đây là ảnh chụp của paparazzi!"
Cố Bình Sinh đặt mấy bức ảnh chụp lên bàn làm việc của Cố Duật Ninh, trong ảnh là Nại Nại đi dạo phố mua sắm, Dương Gia Văn đi theo sau cô, xách túi giúp cô.
"Dương lão đại! Trước đó em đã hỏi anh muốn người nhiều lần lắm rồi! Anh không cho em, nói muốn để lại tự mình dùng. Hiện tại.... anh giải thích giải thích đi, tại sao hắn lại đi theo Lâm Nại Nại!"
"Lâm Nại Nại cần một trợ lý kiêm vệ sĩ, Dương Gia Văn rất thích hợp." Cố Duật Ninh dựa lưng vào ghế, cười như không cười: "Hơn nữa, hắn từng học lén nấu ăn từ anh Lăng Nam của em, nấu cơm cũng.... ăn ngon."
Tiểu nha đầu kia thèm ăn, chắc sẽ thích tay nghề của hắn.
"Em chính là em trai ruột của anh đó! Em trai ruột duy nhất trên thế giới của kiếp này!" Cố Bình Sinh đấm ngực dậm chân: "Dương lão đại em hỏi anh muốn bao nhiều lần, anh không cho em. Hiện tại lại không rên một tiếng liền cho con nhỏ kia!"
"Em muốn hắn, đơn giản là muốn hắn giúp em dọn sách mấy cái tin tức tình ái trên mạng của em, hoặc là giúp em hack tư liệu máy tính của người khác, những việc này đối với hắn mà nói, đại tài tiểu dụng."
"Để hắn giúp em là đại tài tiểu dụng? Vậy anh phái hắn đến làm vệ sĩ và đầu bếp cho cô nhóc kia thì không phải đại tài tiểu dụng sao?"
Cố Duật Ninh cười nhạt: "Hắn từng làm mua hộ, rất hiểu chăm sóc gia và trang điểm, cái này gọi là nhân tẫn kỳ tài (khai thác sử dụng hết tài năng của người nào đó)."
Cố Bình Sinh:.......
Quả thực không còn lời nào để nói!
Thấy Cố Duật Ninh thật sự không tính cho mình người, Cố Bình Sinh lại bắt đầu khóc chít chít mà làm nũng: "Anh, cầu xin anh đó, cho em bảo bối Dương đi mà, em chính là em trai ruột của anh, chính là người thân thân nhất của anh....."
Cố Duật Ninh không chút lưu tình đẩy hắn ra, nói: "Chẳng phải trước đó em nhận thân cho anh sao, Lâm Nại Nại, chị dâu ruột của em, nhanh như vậy đã quên?"
Cố Bình Sinh:..........Biết Nại Nại có trợ lý mới, Nhiễm Minh Nguyệt rất khó chịu, cô ta đã làm ở giới giải trí nhiều năm như vậy, tuy không lâu trước mới vào studio Tinh Tuyết nhưng cũng xem như có tư lịch lão nhân.
Công việc của cô ta chính là quản lý trợ lý, chủ yếu vẫn là người đại diện, thuận tiện làm trợ lý. Từ trước đến nay chỉ có cô ta lăn lộn minh tinh, không ngờ lần này cư nhiên lại bị con nhỏ Lâm Nại Nại chơi một cú.
Nhiễm Minh Nguyệt rất khó chịu, nên mới sáng sớm đã giết thẳng đến chung cư Nại Nại thuê, muốn hỏi cô có ý gì, thuận tiện xem xem cô tìm được cái trợ lý trâu bò gì mà dám so với mình.
Nại Nại đoán kiểu gì Nhiễm Minh Nguyệt sẽ hừng hực lửa giận tìm tới cửa, cho nên, khi ra mở cửa cô mặt đầy ý cười đón cô ta vào: "Chị Nhiễm, mau vào đi, vừa khéo Gia Văn làm bữa sáng xong rồi, cùng ăn nhé."
Tục ngữ nói, không ai đánh kẻ mặt cười, Nại Nại tủm tỉm cười đón mình vào khiến một quyền của cô ta như đánh vào bịch bông, chỉ có thể ngượng ngùng vào phòng.
Phong bếp nửa mở, trong thời gian thử việc, Dương Gia Văn vì muốn biểu hiện tốt nên sáng sớm đã lập tức tới đây làm bữa sáng cho Nại Nại.
Thân hình của hắn cao lớn đĩnh bạt, lại đeo tạp dề có hình gấu Winne đáng yêu, bưng một đĩa trứng chiên lên bàn.
Nhiễm Minh Nguyệt nhìn thấy Dương Gia Văn, cả kinh không thốt lên lời.
Lâm Nại Nại tìm ở đâu một trợ lý đẹp trai như này a a a a a!
"Chị Nhiễm mời ngồi." Nại Nại kéo ghế dựa ra để Nhiễm Minh Nguyệt ngồi xuống: "Nếm thử tay nghề của trợ lý Dương đi, hắn chính là "học trò" của đầu bếp nổi tiếng đó."
Nhiễm Minh Nguyệt đầu óc trống rỗng, những lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn từ trước sớm bị vứt lên chín tầng mây rồi, ngơ ngơ ngác ngác cầm cái muỗng, nếm thử cháo sữa bò yến mạch.
Ngay từ muỗng đầu tiên đã bị chinh phục, gạo trắng vào miệng là tan, kết hợp với yến mạch giòn giòn, mùi sữa quấn quýt đầu lưỡi, hu hu hu, thật sự ăn quá ngon!
"Lại nếm thử bánh hương tô đi, vừa nướng xong đấy." Nại Nại cười tủm tỉm mà không ngừng gắp đồ ăn cho Nhiễm Minh Nguyệt, đút cho chị ta ăn đến no căng, lửa giận đã sớm tiêu tan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!