Hoàng hôn buông xuống, Nại nại đứng ở ban công, khi thì nhìn ảnh chụp trong tay, khi thì nhìn các nam sinh chơi bóng rổ trên sân thể dục.
Cả Đại học Truyền thông soái ca nhiều như mây, tùy tiện xách một người ra đều có nhan sắc ngang với tiểu thịt tươi giới giải trí, nhưng cố tình, Nại Nại phóng mắt nhìn khắp sân bóng lại không tìm được một ai.... càng tuấn tú hơn người đàn ông trong ảnh.
Xong rồi, xong rồi xong rồi Nại Nại ơi, mày hoàn toàn xong rồi.
Bên người Nại Nại xuất hiện hai tiểu nhân, một là Nại ma quỷ có cái đuôi mèo, cầm con dao khua khoắng: "Đây là phản bội, phản bội tr. ần trụi! Nại Nại, tại sao cô có thể trồng hoa si với người lớn lên gần giống anh trai chứ?"
Nại Nại che mặt: "Anh ấy không chỉ lớn lên giống anh Trường Sinh, mỗi lúc cười rộ lên cũng giống hệt!"
Lúc này, thiên sứ với chiếc cánh lông chim thuần khiết vỗ bả vai cô: "Người ta đối xử tốt với cô nên cô thích người ta là chuyện thường thôi, không liên quan đến Trường Sinh, lại nói, Cố tam gia rất có mị lực mà!"
Nại ma quỷ: "Cô tuyệt đối không thể thích Cố Duật Ninh, quá không có hi vọng! Thích anh ta thì cô xong đời rồi!"
Nại thiên sứ: "Chẳng phải bên ngoài đồn đại Cố tam gia không gần nữ sắc, bên cạnh không có đến một tiểu thư danh viện. Mà người ta lại chỉ đối xử tốt với Nại Nại, tình chàng ý thiếp như thế sao không thể thích?"
Nại ma quỷ: "Chính là không được, sao ngươi biết loại hoa hoa công tử này có thèm thân thể cô ấy không!"
Nại thiên sứ: "Chỉ với dáng người học sinh tiểu học này của cô ấy.... Ha ha ha ha."
Hai tiểu nhân đánh nhau trong đầu Nại Nại, ồn ào túi bụi.
Phía sau, Cảnh Dao và Lương Vãn Hạ đi tới, Cảnh Dao cướp ảnh chụp trong tay cô: "Một mình đứng bên ngoài lẩm bẩm thì thầm như ông cụ non."
"A! Trả lại cho tớ!"
Nại Nại vươn tay muốn đoạt, Cảnh Dao càng không đưa, chuyển ảnh chụp trong tay mình cho Lương Vãn Hạ bên cạnh, Lương Vãn Hạ nhận ảnh, giơ trước hoàng hôn nhìn nhìn: "Tớ đưa máy ảnh cho cậu mượn để cậu giúp tớ chụp anh Bình Sinh, đây là cậu chụp.... Ai nha, đẹp trai quá."
"Tiểu Nại có người trong lòng?"
"Không phải, không đúng không đúng, đừng nói bừa."
Cảnh Dao thấy Nại Nại đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng không trôi chảy, khác hẳn vẻ nhanh mồm dẻo miệng ngày thường.
"Không phải đâu! Thật sự người trên ảnh chụp, y..... là ai?"
Nại Nại thở dài: "Anh ấy là anh trai của Cố Bình Sinh."
Vừa nói xong, Lương Vãn Hạ và Cảnh Dao nhanh chóng bình tĩnh lại, không hưng phấn như vừa rồi nữa.
"Tớ không nghe lầm chứ, Cố tam gia..... của truyền thông Phong Ngu?"
Lương Vãn Hạ che miệng, nhìn Nại Nại: "Cậu đúng là.... hùng tâm tráng chí! Không thể trêu vào, cam bái hạ phong."
Cảnh Dao nghiêm túc nhìn Nại Nại: "Đừng đùa, thích ai cũng được, nhưng vị kia.... cậu suy nghĩ kỹ đi."
Nại Nại lẩm bẩm: "Tớ không có, đừng nói bậy."
"Còn nói không có..... không có mà cậu có thể cầm ảnh chụp người ta lăn qua lộn lại ngắm hơn 1 giờ sao?"
"Cậu ấy còn ôm ảnh chụp của Cố Bình Sinh mà ngủ đó!" Nại Nại lên án Lương Vãn Hạ.
Lương Vãn Hạ: "Fangirl tớ kiêu ngạo! Tớ không có ý nghĩ không an phận với anh trai đâu à nha!"
Cảnh Dao nói với Nại Nại: "Suy nghĩ hiện tại của cậu rất nguy hiểm, phải biết rằng yêu một người đàn ông và thích idol hoàn toàn khác nhau."
Nại Nại chớp chớp mắt nhìn Cảnh Dao.
"Đối với idol, chính là loại thích không cần sự hồi báo, nhưng nếu cậu thật sự yêu một người, sao có thể không mong được đáp lại, không muốn có càng nhiều?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!