Lúc đầu Cố Duật Ninh chỉ muốn giữ chặt cô, chứ không phải muốn ôm cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Nại Nại, vừa gấp lại vừa thẹn khiến Có Duật Ninh bật cười: "Anh không tức giận, em chạy cái gì."
Nại Nại còn không thể nói hoàn chỉnh một câu: "Cố tiên sinh.... có thể... buông tay không."
Cố Duật Ninh buông lỏng tay, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, giải thích: "Vừa nãy là ngoài ý muốn, nhưng em đúng là thích đỏ mặt với anh đấy."
Nại Nại cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu, vừa mở miệng chính là tâng bốc: "Đúng vậy, Cố tiên sinh anh quả thực đẹp trai đến nỗi em không thể hô hấp."
Ý cười bên môi Cố Duật Ninh càng sâu: "Thật không?"
Lời Nại Nại nói chính là sự thật, anh thật sự rất thích cười, mỗi lúc cười rộ lên trông rất giống anh Trường Sinh, rất ấm áp.
A a a, đừng đặt hai người kia cùng một chỗ nữa, cô đã nói không đem Cố Duật Ninh trở thành thế thân của anh Trường Sinh rồi mà, sao lại luôn... cầm lòng không được?
Nại Nại che lồng ngực đang đập kinh hoàng của mình, xong rồi, thật sự xong rồi.
Cô phát hoa si (thích) với người đàn ông Cố Duật Ninh này thì còn chẳng bằng chết ngay tại chỗ cho xong. Thích ai cũng không thể thích anh ấy nha, người ta là đẳng cấp gì? Đời này cô đừng có mơ tưởng!
Nại Nại nghẹn giọng, xoay người một hơi uống cạn tách trà: "Cái kia, nếu Cố Bình Sinh không về...."
"Bạn học Nại."
"Em vẫn nên trở về thôi."
"Bạn học Nại."
Cố Duật Ninh gọi cô hai lần, cô mới ngốc nghếch nhìn anh: "Hả?"
"Vừa nãy, em dùng tách trà của anh."
Cái tách gốm sứ thoát khỏi tay Nại Nại, nhưng mà may mắn Nại Nại tay mắt lanh lẹ, vội vàng đón lấy. Cái chén trà sứ Thanh Hoa nhảy nhót trên tay cô mấy cái, cuối cùng cũng giữ được.
Nại Nại nhẹ nhàng thở ra, Tần quản gia đứng một bên yên lặng xem cũng thở phào.
Cái tách trà này tam gia phải dùng cái giá trên trời để mua về, ngày thường khách quý đến nhà y cũng luyến tiếc lấy ra dùng, hôm nay dùng để chiêu đãi cô gái vụng về hấp tấp này, thật là... nguy hiểm trùng trùng.
Nại Nại tâm hoảng ý loạn mà đặt tách trà xuống, liên tiếp nói xin lỗi ba lần.
Bình thường cô rất ổn trọng, nhưng thật khéo làm sao, mỗi lần đối mặt với Cố Duật Ninh thì luôn luôn vụng về như này.
Cố Duật Ninh vẫn mỉm cười nhìn cô: "Bạn học Nại, hôm nay em đến nhà là có việc gì?"
Nại Nại chôn đầu nhỏ giọng nói: "Em tới đây tìm Cố Bình Sinh luyện nhảy."
Cố Duật Ninh biết cô với mình ngồi ngốc ở đây sẽ không được tự nhiên, vì thế nói: "Phòng tập vũ đạo ở tầng hầm, anh sẽ để Tần quản gia dẫn em đi xuống, không có ai làm quấy rầy đâu."
Nại Nại đều sắp khóc: "Cảm ơn Cố tiên sinh."
Cố Duật Ninh xoay người lên lầu, nghe vậy liền dừng chân: "Đừng gọi anh là Cố tiên Sinh."
Nại Nại kinh ngạc hỏi: "Vậy em nên gọi anh là gì?"
"Em có thể chọn giống người khác, gọi anh là tam gia."
Nhìn nụ cười nhạt ấm áp như gió xuân của Cố Duật Ninh, trái tim Nại Nại như mềm nhũn: "Tam gia."
Cố Duật Ninh ừ nhẹ, xoay người về thư phòng, dựa lưng vào ghế để trấn áp nỗi lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!