Party sinh nhật kết thúc, các bạn bè ra về, Lâm Tuyết Nhu cộp cộp cộp lên lầu, nhốt mình trong phòng giận dỗi.
Thư Ninh trách Nại Nại: "Mày biết vì chuẩn bị tiệc sinh nhật này cho chị mày tốt bao nhiêu tâm tư không? Có lòng tốt mời về, sinh nhật đều trôi qua không vui vẻ."
Nại Nại cười lạnh, bà tốn tâm tư không ghi đầy đủ tên của hai chị em lên cổng hoa là nghĩ muốn để cô mất mặt sao?
Thư Ninh còn đang cằn nhằn: "Quen mấy đứa bạn minh tinh là ghê gớm lắm à, dám diễu võ giương oai trước mặt chị mày, chị mày một mình dốc sức làm ra thành tựu, mày có thể so với nó hả?"
Nại Nại quay đầu nhìn Thư Ninh, bình tĩnh nói: "Mẹ, người chưa bao giờ nói sinh nhật vui vẻ với con."
Thư Ninh ngẩn người, không ngờ Nại Nại đột nhiên nói như vậy.
"Từ nhỏ đến lớn, hình như.... một câu cũng không có."
"Sinh nhật vui vẻ, được chưa." Thư Ninh mất tự nhiên mà trừng mắt: "Bày vẽ."
Nại Nại nhẹ nhàng cười, không sao, hiện tại cô đã không để bụng nữa rồi.
Chờ mong quá quá nhiều lần, thất vọng quá quá nhiều lần, dần dà.... không để tâm nữa.
Buổi tối, Nại nại về chung cư mình thuê, dưới lầu chung cư cô nhìn thấy một chiếc xe Maybach màu đen đỗ ở ven đường.
Dựa vào ánh đèn đường, chiếc Maybach kia thật sự rất giống chiếc mà cô từng đi đến trường.
Nại Nại tò mò đi qua, trong xe rất im lặng, chắc là không có người.
Cô chụp tay lên mắt để tụ ánh sáng, nhìn sát vào cửa sổ xe, muốn nhìn bên trong là người nào. Lại không ngờ, cửa kính xe bỗng nhiên hạ xuống, khiến cô sợ tới mức vội vàng lùi về sau hai bước.
Cố Duật Ninh một thân tây trang, nghiêng đầu nhìn cô:
"Làm gì thế?"
"A! Cố tiên sinh!" Trái tim Nại Nại nhảy bang bang: "Sao ngài lại... ở đây?"
Ánh mắt của Cố Duật Ninh hất về vị trí ghế phụ, Nại Nại tới nhìn thì thấy trên đó đặt một chiếc hộp nhỏ màu đen, được đóng gói tinh xảo, có nhung tơ màu đen thắt thành nơ con bướm.
Là... quà tặng sao?
Anh xuống xe, cài cúc áo vest, sau đó lấy hộm quà ra, trực tiếp ném cho Nại Nại, mặt không cảm xúc: "Sinh nhật vui vẻ."
"A.... cảm ơn, này.... sao có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ?"
"Cảm thấy ngại thì có thể không nhận." Cố Duật Ninh duỗi tay muốn đoạt về, Nại Nại nhanh chóng lui về sau hai bước, nở nụ cười cực kỳ chân chó: "Quà đã tặng rồi, nào có đạo lý lấy về."
Cố Duật Ninh cũng khẽ cong môi.
Nại Nại bỗng nhiên nói: "Cố tiên sinh cũng tới đây rồi, có muốn lên ăn bát mì trường thọ của em không?"
Cố Duật Ninh vốn định từ chối, nhưng không biết vì sao đến miệng lại biến thành: "Được."
Vì thế Nại Nại mang theo hộp quà, lấy thẻ ra vào rồi vui sướng đi vào chung cư.
Cửa thang máy kính phản quang màu vàng, Cố Duật Ninh nhìn cô gái nhỏ trong gương.
Hôm nay cô thật sự xinh đẹp, mặc một cái chân váy ngắn màu trắng nhìn là biết vô cùng rẻ, trên thân là áo hoodie hồng nhạt, bời vì sợ lạnh nên mũ cũng đội lên, che khuất gương mặt nhỏ.
Nhìn qua có vẻ mệt mỏi, dáng đứng lười biếng uể oải.
Nại Nại cũng nhìn bản thân mà Cố Duật Ninh qua gương, đúng là chiều cao quá khác biệt. Cô chưa đến 1m65 trong khi Cố Duật Ninh phải trên 1m8, đứng chung một chỗ chênh lệch thật lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!