Chương 23: Sinh nhật

Editor: Hana

Buổi sáng, Nại Nại tỉnh dậy, gió nhẹ thổi qua làm lay động rèm cửa, sau cơn mưa, ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng.

Sơn sốt đã lui, tinh thần của cô cũng không tệ lắm, đi xuống cầu thang.

Trong phòng trống rỗng, phòng bếp và phòng khách đều bị dọn dẹp sạch sẽ.

Tựa như chưa từng có ai tới..... giống như một giấc mộng.

Nhưng mà trên bàn có đặt một hộp quà được đóng gói tinh xảo, là mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ mà Cố Bình Sinh mang về cho cô, nó nhắc nhở cô, cảnh tượng cô bé lọ lem trong mơ... thực sự xảy ra.

Nại Nại lấy di động gửi cho Cố Bình Sinh 5000 tệ.

Từ sau khi cô gia nhập đoàn phim, bản thân không đói, còn có thể lấy được tiền catse trước, tuy không nhiều lắm nhưng so với thời học sinh trôi qua trong căng thẳng (về tiền) thì nhiêu đây cũng đầy đủ hơn rồi.

Cố Bình Sinh:???

Nại Nại: "Mỹ phẩm dưỡng da, cảm ơn nha."

Cố Bình Sinh:......

Cố Bình Sinh: "Em coi anh đây là mua hộ?"

Nại Nai: "Nếu mà dùng tốt, lần sau em sẽ nhờ anh tiếp."

Cố Bình Sinh: Nếu muốn trả tiền, vậy tính rõ ràng đi, em đánh thiếu ba số 0."

Nại Nại: "Anh mua mỹ phẩm dưỡng da gì mà đắt thế! [kinh tủng]"

Cố Bình Sinh: "Ngoại trừ mỹ phẩm dưỡng da thì còn có phí nhân công hôm qua anh trai anh đến chăm sóc em, phí thời gian thì không cần, thêm ba số 0 đã là tiện nghi cho em đấy, em có biết một phút của anh trai anh có thể trị giá bao nhiêu tiền không?"

Nại Nại:.......

Em.... em cầu anh ấy tới sao??Sau khi bệnh của Nại Nại tốt hơn, một lần nữa quay về đoàn phim, nhân viên công tác đều rất quan tâm cô, đạo diễn Quan Sơn còn áy náy, vỗ bả vai Nại Nại nói: "Thân mình khỏe hẳn chưa, có muốn nghỉ thêm mấy ngày không, nghỉ ngơi cho tốt hơn."

Nại Nại: "Được ạ được ạ."

Đạo diễn Quan Sơn:........

"Cô... thật đúng là không khách khí, được rồi, mau đi hóa trang chuẩn bị quay."

Nại Nại: "Không phải nói cho tôi nghỉ thêm mấy ngày sao?"

Đạo diễn Quan Sơn giả bộ không nghe thấy câu này của cô: "Cái gì kia..... các tiểu tổ vào vị trí, khởi động máy."

Nại Nại cười vui sướng.

Lục Dĩ U rất áy náy, thời điểm nghỉ ngơi vẫn luôn nhắc cô mãi, nói lúc cô sinh bệnh cậu nên đến thăm mới đúng, nhưng mà người đại diện quản nghiêm quá, không cho cậu đi lại lung tung.

Nhìn cậu nhăn mày, thật giống em trai nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, cực kỳ đáng yêu.

"Đúng rồi, chị Tiểu Nại, có phải sinh nhật của chị vào cuối tuần sau không?"

Nại Nại ngẩn người, lấy di động ra tính âm lịch, thật đúng là thứ bảy tuần sau.

"Sao cậu biết?"

"Trên weibo của chị không phải có thông tin sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!