Editor: Hana
Lâm Tuyết Nhu vừa hiện thân, mấy cô gái trong phòng chờ lần lượt rời đi.
Đùa sao, minh tinh thật sự đang ở đây, làm gì đến lượt các cô nói chuyện? Vẫn nên rời đi nhân lúc còn sớm thôi, dù có thử kính cũng chắc chắn không được chọn.
Mấy cô gái còn lại cũng đều từ bỏ vai nữ chính, hỏi thăm nhân viên làm việc của đoàn phim xem có vai phụ nào không, chỉ cần có lời kịch là được.
Các cô vốn dĩ đã không có danh tiếng gì, cũng không có kim chủ chống lưng để cạnh tranh với Lâm Tuyết Nhu.
Hơn nữa, điều khiến mọi người khó hiểu là: Lâm Tuyết Nhu đã ra mắt rồi, lại còn là nữ minh tinh khá quen mặt trước công chúng, tại sao lại đến tham gia bộ phim chiếu mạng này?
Thù lao đóng phim thấp như vậy, cô ta nhìn trúng được sao?
Nại Nại nhìn Lâm Tuyết Nhu ngồi đối diện mình, cô biết, nếu đổi lại là trước kia, Lâm Tuyết Nhu tất nhiên sẽ chướng mắt cái đoàn phim vô danh tiểu tốt này, nhưng hiện tại.... chị ta muốn tranh hơn thua với mình.
Phàm là thứ Nại Nại muốn, thứ mà Nại Nại nỗ lực tranh thủ.... chị ta đều phải cướp đi, cho dù bản thân không thích cũng muốn cướp!
Đây là trừng phạt cho việc cô đối nghịch chị ta!
Di động của Nại Nại rung lên, Lâm Tuyết Nhu nhắn tin cho cô–––
Lâm Tuyết Nhu: "Đừng trách chị gái đoạt đồ vật của mày, là do mày không biết tốt xấu thôi."
Nại Nại:"Em không biết tốt xấu như thế nào?"
Lâm Tuyết Nhu: "Bị bệnh thì nên có dáng vẻ của người bị bệnh, thành thành thật thật, đừng có hy vọng xa vời, những cái đó không thuộc về mày đâu."
Nại Nại: "Người bị bệnh.... nên có bộ dáng gì?"
Lâm Tuyết Nhu: "Duy trì như trước kia là được."
Nại Nại biết, trong suy nghĩ của Lâm Tuyết Nhu, Nại Nại nên e dè sợ hãi cả đời, rụt đầu rụt cổ như con rùa đen, trốn trong góc phòng.
Cô không nên ra mắt, càng không nên... nổi bật hơn chị ta.
Nại Nại: "Dựa vào đâu?"
Lâm Tuyết Nhu: "Đấy là số mệnh của mày."
Nhìn thấy mấy chữ này, bỗng dưng Nại Nại rất muốn cười.
Mệnh của cô đã bắt đầu từ trong bụng mẹ, Lâm Tuyết Nhu cướp đoạt hết chất dinh dưỡng vốn thuộc về cô, sau đó lại đoạt đi sự yêu thương của ba mẹ, lại đoạt đi càng nhiều tài nguyên sinh tồn trong nhà.
Hiện tại lại nói với cô, đây là số mệnh của cô?
Nực cười.
Nại Nại tắt điện thoại, nhìn Lâm Tuyết Nhu, chỉ dùng miệng nói bốn chữ:
"Tôi không tin số mệnh."
Lâm Tuyết Nhu căm giận nhìn cô: "Vậy cứ chờ xem."Bộ phim cô đi thử kính tên là [Anh là đôi mắt của em], kịch bản được cải biên từ một tác phẩm cực kỳ hot được post 5 năm trước trên một diễn đàn, đây không chỉ là một bộ phim về bi kịch tình yêu, đồng thời còn có rất nhiều phân đoạn huyền huyễn, bởi vậy, tính chất cốt truyện vẫn được tính là rất mạnh.
Kịch bản này nói về tình yêu bi kịch của cô gái mù, nữ chính A Viễn là một nghệ sĩ mù, mỗi ngày cõng đàn ghi
-ta ra quảng trường để hát, giọng hát rất êm tai. Chàng trai yêu thầm cô tên là Minh Húc, mỗi ngày đều trộm đi sau cô, đưa cô về nhà.
A Viễn cũng có ấn tượng tốt với chàng trai này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!