Editor: Hana
Tần quản gia đứng ở cửa đại trạch, nhìn Cố Duật Ninh sải bước đi vào.
"Tam gia, hôm nay sao.... về sớm vậy?" Ông nhìn thời gian, lúc này mới có 3 giờ chiều!
"Thay quần áo."
Cố Duật Ninh lập tức đi vào trong phòng của mình, kéo tủ quần áo xoay tròn* ra, bắt đầu chọn quần áo và phụ kiện.
image-20210701232444-1
(*Dành cho những ai chưa biết nha.)
Tần quản gia trơ mắt nhìn anh thay ba bộ âu phục, vẫn còn chưa hài lòng, lại cau mày cởi ra.
"Tam gia... ngài đây là?"
"Có hẹn."
"Nhưng trước kia ngài có hẹn với khách hàng cũng không có trịnh trọng như vậy, bộ vừa nãy trên người không phải rất ổn sao, còn đặc biệt về nhà thay quần áo."
Cố Duật Ninh liếc Tần quản gia một cái, Tần quản gia lập tức hiểu ý, trên mặt nở nụ cười: "Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, hắc hắc hắc."
Thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của ông, Cố Duật Ninh nhíu mày: "Ông biết cái gì."
"Cô gái kia.... bao lớn?"
"Không khác Cố Bình Sinh lắm."
Tần quản gia nghĩ nghĩ, mở cửa phòng để quần áo của Cố Bình Sinh ra, nói với y: "Tam gia, ngài tới thử quần áo của thiếu gia đi."
Cố Duật Ninh chậm rãi đi dạo phòng để quần áo của Cố Bình Sinh, nhìn thấy một ngăn tủ đủ loại quần áo hoa hòe hoa sói và một tủ đựng giày thể thao đủ mọi màu sắc, khóe miệng giật giật.
"Con gái bây giờ rất thích kiểu này, tới, thử xem!"
Cố Duật Ninh cầm một chiếc quần jean rách, giơ lên trước mặt quan sát, này con mẹ nó là rách sao! Đây chính là trên đùi mở cái "cửa", toàn bộ đùi đều lộ ra ngoài rồi!
*****
Thay một bộ quần áo bình thường, thời điểm Cố Duật Ninh ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn bản thân trước gương một cái, bỗng nhiên dừng bước.
Anh đứng sát vào gương, nhìn tròng mắt trái màu sắc hơi ảm kia.
Đó là nỗi đau từ sâu trong đáy lòng của anh, nên dù có đi bất cứ đâu, anh đều muốn đeo kính râm.
Tần quản gia đi tới: "Tam gia, để tôi lấy kính râm của ngài tới nhé."
"Không cần."
Đi ăn cơm với con gái nhà người ta, toàn bộ quá trình đều đeo kính râm..... trông càng giống một tên ngốc.
"Cái này, có biện pháp che một chút không?" Anh hỏi quản gia.
Tần quản gia cười cười, biết Tam gia là "Đàn ông làm đẹp vì người mình thương"**, sau khi ông suy nghĩ một lúc lâu, linh quang lóe lên, vào phòng của Cố Bình Sinh mang kính áp tròng ra.
(**)Nguyên câu là ,: Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm. Ở đây tác giả chỉ dùng vế thứ hai và nói lái sang đàn ông.
"Đồng tử thuần đen, đảm bảo có thể che khuất! Tam gia ngài thử xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!