Dịch: Mon
Vân Tông vừa về tới chỗ ở liền từ trên
xe ngựa nhảy xuống, chạy nhanh đến bên cạnh Vân Phỉ, ôm lấy nàng, hệt
như vừa từ cõi chết trở về gặp lại người thân.
A Tông vào cung, Vân Phỉ cũng mong nhớ
nó suốt cả ngày. Nàng nâng khuôn mặt bụ bẫm của nó lên, hôn thật mạnh
vào má nó một cái xong mới ân cần hỏi: "Hôm nay đệ ở trong cung thế
nào?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi là nước mắt
của Vân Tông đã tuôn ào ạt: "Hu hu, không tốt, đệ bị đánh." Nó ấm a ấm
ức xòe bàn tay ra cho tỷ tỷ xem.
Vân Phỉ vừa nhìn thấy là phải hít hà một cái. Bàn tay be bé vốn vừa trắng vừa tròn nay lòng bàn tay vừa sưng vừa đỏ, ở giữa còn bị trầy da.
Phục Linh và Tề Thị đều kinh hãi la lên, vội vàng bước tới hỏi: "Ai đánh vậy?"
Mồm A Tông méo xệch: "Thái phó."
Vừa nghe tới thái phó Dương Văn Thạc,
Vân Phỉ cũng không biết làm sao. Ông lão bảy mươi hai tuổi ấy xuất thân
là trạng nguyên, học thức uyên thâm, đức cao vọng trọng, e là ngay cả
tiểu hoàng thượng ông ấy còn dám khẽ tay chứ nói chi là A Tông.
Vân Phỉ cầm bàn tay của A Tông, thổi thổi mấy cái, an ủi: "Không sao không sao, tối nay ăn chén canh gà là khỏi ngay mà."
Vừa nghĩ tới việc đệ đệ từ trong bình
mật rơi vào hố băng, A Phỉ cũng rất đau lòng. Tối hôm ấy nàng cố ý bảo
Tề Thị làm rất nhiều món ăn để bù dắp cho A Tông. Canh gà, thịt kho, hạt sen đều là những món sở trường của Tề Thị. Vân Tông ăn ngấu nghiến. Kết quả là sáng hôm sau, nó bèn kêu la inh ỏi là bị đau bụng.
Phục Linh vội vàng gọi Vân Phỉ tới.
Tề Thị ở bên giường, quýnh đến nỗi mặt biến sắc: "Tiểu thư, có phải do tối qua ăn nhiều thịt quá không? Cho nên không tiêu?"
Vân Phỉ vội vã bước tới, đầu tiên là sờ
lên trán A Tông, thấy nó không bị sốt thì mới hơi yên lòng. Nàng quay
đầu nói với Phục Linh: "Ngươi mau bảo Tống Kinh Vũ lập tức đi mời đại
phu đến."
Vân Tông nhăn đôi mày lại, kêu đau inh
ỏi khiến Phục Linh và Tề Thị đều quýnh quáng chạy tới chạy lui như con
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!