Mấy ngày trước, bên bờ sông Dịch.
Người đưa tiễn như sơn như hải, Thông Thiên, Hạo Nhiên và thái tử Đan đứng ở bên bờ sông.
Đều là bát quái bào và mão tử kim đính chuỗi ngọc thắm như nhau, chỉ có màu sắc hoa văn kỳ lân trên chóp mão là khác nhau; đạo quan của Thông Thiên có màu vàng kim, trên chóp thêu tinh tú; của Hạo Nhiên có màu tím, thêu sao Bắc đẩu; còn của thái tử Đan thì có màu xanh.
Thông Thiên lười biếng nói: "Đồ tôn nhi, ngươi đội nón xanh kìa" [*đội nón xanh còn dùng để ám chỉ mấy người bị cắm sừng]
Thái tử Đan: "…"
Trong nhất mạch thân truyền của Thông Thiên, địa vị của thái tử Đan rốt cuộc cũng được thừa nhận, khí chất của tổ sư đồ ba người tương tự nhau, hệt như huynh đệ, họ lẳng lặng nhìn đoàn người tiễn biệt đông nghịt hai bên bờ sông Dịch.
Hạo Nhiên mở miệng nói: "Nếu sư phụ đã có thể sửa được mệnh, vậy đồ nhi thỉnh cầu một chuyện được không?"
Thông Thiên ngoắc ngoắc Hạo Nhiên, ý bảo y kề sát lại.
Hạo Nhiên chẳng hiểu mô tê gì, kề sát lại gần, Thông Thiên ôm cổ Hạo Nhiên, thấp giọng nói: "Sư phụ đã nhận hối lộ rồi…Tiểu tử Kinh Kha kia sẽ bàn giao vào tay Hiên Viên thị"
Miệng Thông Thiên dán vào tai Hạo Nhiên, hơi thở ấm áp thân mật khiến Hạo Nhiên đỏ cả mặt, nhất thời cảm thấy không chân thật, Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Hạo Nhiên vội bảo: "Cơ Đan, ngươi tự mình ra tiễn Kinh Kha đi"
Thái tử Đan thấp thỏm gật đầu, lấy một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra, chậm rãi đi về phía sông Dịch.
Kinh Kha cười hi hi vác bao vải lên lưng, vòng qua ngực rồi thắt một cái nút kết, đón lấy thanh đoản kiếm thái tử Đan đưa qua.
"Nghĩa là sao?" Hạo Nhiên nói: "Giao phó cho Hiên Viên thị…Giao cho Hoàng Đế?"
Thông Thiên thong thả nói: "Lúc trước đã khinh thường tên này rồi, Hiên Viên thị, Đông Hoàng đã sớm biết chuyện này, Tam Thanh thế nhưng lại biết sau cùng…"
Hạo Nhiên: "Đưa Kinh Kha đi như thế nào? Ta hồ đồ mất rồi, nếu đã muốn đưa Kinh Kha đi, vậy sao còn bảo Kinh Kha đi tìm chết?"
Thông Thiên thấp giọng đáp: "Đương nhiên hắn sẽ lấy, chỉ cần tạm thời lừa cái cột mốc giả kia…"
Nhiên cau mày nói: "Cái gì? Sư phụ thông đồng với Hoàng Đế từ bao giờ thế?"
Thông Thiên xấu hổ ho một tiếng, giơ tay vỗ lên ót Hạo Nhiên, đánh y lảo đảo, nghiêm mặt nói: "Cái gì mà thông đồng chứ!"
Hạo Nhiên vội cười làm lành: "Thế người gặp Hoàng Đế lúc nào vậy? Từ sau trận Trác Lộc kia, ta không gặp ông ấy nữa"
Thông Thiên thu liễm thần sắc, thản nhiên nói: "Thánh nhân tự có cách liên lạc của thánh nhân, bằng không sao gọi là "Thần du hư không" nữa chứ?"
Hạo Nhiên lại thắc mắc: "Cột mốc giả là gì?"
Thôgn Thiên chậm rãi nói: "Ngươi là cột mốc thật, tên kia đương nhiên là cột mốc giả rồi. Cướp thiên đạo gần vạn năm, dùng sức mạnh của bản thân phát triển hướng đi của lịch sử…Không thể để vị đại thần đó tiếp tục nắm giữ nữa…"
Hạo Nhiên nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy nghi hoặc không nói nên lời.
Thông Thiên nhắm hai mắt lại, rồi sau đó mở ra, trong đồng tử như có vô số tinh vân phi tán, tinh tú hoa lệ viễn cổ chậm rãi xoay tròn quanh nhau.
Hơi thở Hạo Nhiên chợt nghẹn, cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, đây là pháp thuật gì?
Ánh mắt ấy y đã thấy tổng cộng ba lần, từ lúc hai đảo Kim Ngao, Côn Lôn quyết chiến, đồng tử Thông Thiên tựa như tử hải; hôm đó khi bàn luận chuyện khác dưới tán đào, đồng tử Thông Thiên như mây trời mờ ảo; còn giờ phút này…
Thông Thiên giáo chủ dường như đoán được suy nghĩ của Hạo Nhiên, bèn nhắm mắt lại, cười nói: "Đây là tiên thuật "Thái hư mâu", khi mở mắt, bên mắt trái sẽ chứa ngọn lửa sáng thế, mắt phải chứa băng mạt thế, trên biết mười vạn năm tuế nguyệt, dưới hiểu mười vạn năm quang âm"
Hạo Nhiên run giọng nói: "Người đang nhìn gì vậy…Sư phụ?"
Thông Thiên giáo chủ đáp: "Ta đang cùng một đôi mắt đối thị nhau"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!