Chương 47: Kinh kha giết tần

Kinh Kha đứng trong viện, liếc xéo Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương bị kẹp giữa hai mí mắt Kinh Kha, bị dồn còn có nửa khúc.

Kinh Kha: "Sao nào? Hôm qua đã đáp ứng giúp ngươi đi giết tên Doanh Chính rác rưởi kia, hôm nay lại chuyện gì nữa?"

Thái tử Đan mỉm cười: "Ta mời tới một người, kêu gã làm trợ thủ cho ngươi"

Trên mắt Cao Tiệm Ly bịt miếng vải đen, hắn mỉm cười đứng trong gió xuân, nói: "Điện hạ không yên tâm đối với Tiệm Ly?"

Thái tử Đan cười nói: "Tiệm Ly tiên sinh có bệnh ở mắt, không nên lấy thân mạo hiểm"

Kinh Kha nói: "Chúng ta là huynh đệ, ta đi hắn cũng phải đi, những người khác, không quen!"

Khóe miệng Cao Tiệm Ly hàm chứa tiếu ý, hắn nói: "Ngoại trừ gảy đàn trúc thì cái gì ta cũng không biết, cứ nghe lời điện hạ đi, nếu ngươi chết, ta sẽ thay ngươi báo thù"

Kinh Kha cau mày: "Tên này không đáng tin, chậm chạp như rùa, không như ngươi thân thủ mẫn tiệp, bắt không dính người khác"

Bị coi thường luân phiên như vậy, lửa giận của Tần Vũ Dương đã cháy đến đỉnh điểm, gã quát: "Thứ con nít miệng còn hôi sữa, ta giết ngươi!" Nói xong rút trường kiếm bên hông ra.

Phép khích tướng của thái tử Đan thành công, vội nói: "Tần khanh không thể động thủ!"

Kinh Kha thuận tay nhặt lấy thần khí trong viện, cầm cây chổi trong tay áng chừng, chỉa cán chổi vào Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương đã rút kiếm chỉ xuống đất, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tức khắc hơi thở trầm lặng, bất động như núi, hệt như một con mãnh thú vận sức chờ phát động.

Tử Tân thấp giọng nói: "Có chút bản lĩnh"

Vừa nhìn liền biết Tần Vũ Dương là người tinh thông võ nghệ, nhịp bước ngưng trệ, thân hình vững vàng, cổ tay nổi gân xanh, hai mắt khóa chặt động tác Kinh Kha, mà Kinh Kha vẫn giữ nguyên cái bộ dạng lưu manh bại hoại, tùy ý người ta phán đoán. Có lẽ võ lực song phương cao thấp ra sao còn phải chờ cân nhắc, nhưng lọt vào trong mắt hai người Tử Tân và Hạo Nhiên, thì lại hết sức rõ ràng.

Hạo Nhiên nghi hoặc vô cùng: "Kinh Kha cư nhiên không biết võ?! Chuyện gì thế này?"

Hạo Nhiên đưa ánh mắt thỉnh giáo về phía Thông Thiên giáo chủ, Thông Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đáp: "Thoạt nhìn quả thật không biết võ"

Kỳ vậy, Hạo Nhiên khó có thể tin nói: "Kinh Kha chẳng phải là…thích khách nổi danh nhất trong lịch sử sao, thế nhưng không biết võ?!"

Tử Tân nói: "Ngươi cứ xem xem hắn làm thế nào để phá chiêu của Tần Vũ Dương, có lẽ dùng kỹ xảo chế địch"

Hạo Nhiên kinh ngạc nói: "Nếu hoàn toàn chẳng có nội công, thì việc mượn lực để phá lực, giơ tay nhấc chân cũng cần phải tuân theo quy tắc…Đây thực sự là quá…"

Thông Thiên nghiêm mặt nói: "Không hẳn đâu, đồ đệ…"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tần Vũ Dương đã tích đủ ý chí, gã giơ tay nâng kiếm, hét lớn một tiếng!

Kinh Kha tức khắc giơ cây chổi lên.

"Ha_____a a a a_____"

Kiếm khí dời non lấp biển ập xuống đầu Kinh Kha!

"…Võ học trên thế gian, vạn pháp đều có thể phá, duy chỉ có "Tốc độ" là không thể…" Thông Thiên cười nói tiếp.

Tần Vũ Dương nháy mắt nghẹn họng, đồng thời gian nan phát ra âm thanh "ừng ực".

Thông Thiên vừa dứt lời, thái tử Đan thậm chí còn không nhìn rõ Kinh Kha đã làm gì, chỉ thấy cán chổi kia chả biết tự lúc nào đã thọt vào trong cái miệng há to của Tần Vũ Dương.

Ba người Tử Tân, Hạo Nhiên và thái tử Đan đều sợ muốn rớt cằm.

Hàm Dương.

Doanh Chính đứng trước long án, liếc nhìn quần thần, lạnh lùng nói: "Lặp lại lần nữa?"

Toàn thân của tín báo trở về từ tiền tuyến nọ không ngừng run rẩy, quỳ mọp xuống, trán dán trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Doanh Chính, run giọng nói: "Yên thái tử Đan đã…về nước, đồng thời…cự tuyệt tới Tần, Chung thái phó…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!