Văn Trọng và Tử Tân chạy đến đỏ mặt tía tai, hai người vịn cây đào nọ thở dốc không ngừng.
"Quả đào_____!" Kinh Kha hoan hô một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt đào, dùng vạt bào túm lại, chùi chùi xong lấy một quả đút cho Cao Tiệm Ly.
Văn Trọng nói: "Ngươi…ngươi…Cơ Đan, ngươi làm cách nào…tìm được…bọn họ…nhanh như thế…"
Thái tử Đan nói: "Ta dùng phi kiếm"
Tử Tân: "…"
Văn Trọng: "Cơ Đan, có chuyện muốn nói với ngươi"
Hạo Nhiên và Thông Thiên giáo chủ thờ ơ đánh giá Văn Trọng, thái tử Đan đoán ý qua sắc mặt, biết người nam nhân này không dễ lấy lòng lắm, nên cũng trưng bộ mặt "Ta không quen ngươi" nói: "Cao tánh đại danh của tráng sĩ là?"
"…%$#…@$*…" Văn Trọng tức không chỗ xả, phẫn nộ quát: "Ta là thái sư phụ của ngươi!"
Hạo Nhiên và Thông Thiên chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ_____"
Tử Tân: "Cơ Đan, không được vô lễ!"
Văn Trọng lạnh lùng nói: "Doanh Chính mời ta và Dương Đoan Hòa đông tiến, nói rõ rằng sau khi bình định xong tam Tấn Triệu Ngụy Hàn, thì hãy lấy Yên quốc trước, cầu ta dẫn ngươi về Hàm Dương"
Thái tử Đan đứng dậy, lùi một bước, đáp: "Ta không về Tần"
Văn Trọng: "Ngươi phải về"
Thái tử Đan nhìn Văn Trọng một cái, rồi nhìn sang Hạo Nhiên và Thông Thiên, Thông Thiên lười biếng nói: "Ngươi tự xem xét mà làm, đi thôi"
Thái tử Đan hỏi: "Sư phụ và thái sư phụ…muốn đi đâu?"
Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, rồi nói: "Ta đi theo sư phụ"
Thông Thiên cười nói: "Ta theo tiểu Kê đản, được ăn uống miễn phí, khỏi cần phải nấu cơm"
Thái tử Đan nghe xong mừng rỡ, vội nói: "Được được, vậy về Kế thành thôi!"
Thế là thái tử Đan ngự kiếm, Hạo Nhiên ngự kiếm, Thông Thiên ngự kiếm.
Tử Tân vội quát: "Muốn đi đâu?! Mang Cô theo!"
Thái tử Đan kéo Kinh Kha, Kinh Kha lôi Cao Tiệm Ly; Hạo Nhiên bất đắc dĩ chở theo Tử Tân và Văn Trọng, Thông Thiên thì tự ngự một kiếm, tất cả cùng bay về phương bắc.
Điền Quang tuổi gần ngũ tuần, lúc này liều cái mạng già, rốt cuộc cũng đuổi tới chỗ hội hợp, thế nhưng thứ duy nhất nhìn thấy chỉ là bóng lưng phá không vọt đi của tiểu đội ngự kiếm.
"…"
Về tới Kế thành Yên đô, cả nhà quậy tưng bừng, trừ Doanh Chính thì sư đồ ba đời đều tề tựu đủ, vẻ mặt Văn Trọng y như nuốt phải ruồi, yêu cầu Thông Thiên giáo chủ trở về, không chịu thì muốn cưỡng ép bắt đi, thế nhưng y không có bản lĩnh đó.
Sư phụ của thái tử Đan tới làm khách, cộng thêm Đồng tiên sinh lại là "Sư phụ của sư phụ", vậy rốt cuộc phải đến bao nhiêu vai vế đây?
Rượu ngon mỹ vị vẫy gọi Hạo Nhiên, bôn ba mỏi mệt suốt mấy năm, giờ cuối cũng cũng được thở phào một hơi rồi.
Mọi người dừng tại hậu hoa viên ở phủ thái tử, Hạo Nhiên nhảy xuống phi kiếm, thuận tay ném Tử Tân sang một bên, làm hắn té chổng vó, xong nói với thái tử Đan: "Đồ đệ, ngươi hãy phái một đội người men theo Hoàng Hà lục soát cẩn thận dần về phía đông, tìm Từ Phúc và Bạch Khởi, ngươi nhận ra Bạch Khởi mà đúng không?"
Thái tử Đan đáp: "Được, sư phụ hãy vào nghỉ ngơi trước đi, đêm nay ta sẽ phái người tìm…"
Trong lúc nói đã mời đám người Thông Thiên vào phủ, thế nhưng trong phủ thái tử lại vắng tanh.
Thái tử Đan cau mày: "Người đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!