Chương 32: Kế bên con thuyền đắm

Chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt tái nhợt của một thiếu niên.

Thiếu niên nằm sau bàn, mái tóc ngắn ướt đẫm bết vào trán, trên người bốc mùi tanh của nước biển.

Trên mặt thiếu niên bị thủng một lỗ máu rợn người, giống như từng bị một cái móc sắt bén nhọn đâm qua sống mũi, xuyên suốt khoang mũi rồi nhô ra hàm trên, vết thương bị nước biển ngâm trắng bệch, ửng màu hồng phấn khủng khiếp.

"Cậu tên gì?"

"Không có, thật xin lỗi, thưa ngài"

"Từ nơi nào tới?"

"Quên mất rồi, thật xin lỗi"

"Bao tuổi?"

"Mười một tuổi"

Toàn bộ quan thẩm phán trước bàn đều rúng động, một người phụ nữ trung niên khó có thể tin hỏi: "Cha mẹ cậu tên gì? Sinh vào tháng mấy?"

Thiếu niên mờ mịt đáp: "Tôi…không rõ nữa, tôi chưa từng gặp qua bọn họ"

Một người đàn ông khoanh tay, nói với những người bên cạnh: "Có lẽ nhớ lầm số tuổi. Căn cứ theo thống kê của cục di dân các nơi, từ sau năm 3992 Tây Nguyên thì đâu còn trẻ nào được sinh ra nữa"

Một người khác ném bản báo cáo lên bàn: "Đây chính là nguyên nhân tôi triệu tập khẩn cấp các vị tới. Chiếu theo quy luật mười bốn về suy biến Carbon trong lát cắt tế bào, đứa bé này chính xác chỉ mới có mười một tuổi"

Các quan thẩm phán im lặng chốc lát, thiếu niên bất an quan sát chung quanh, hỏi: "Đây là nơi nào?"

Trong mắt người phụ nữ nọ thoáng hiện nét buồn bã, đáp: "Hương Cảng"

"Cái…cái gì cảng?" Thiếu niên giống như hơi choáng váng, cậu hỏi lại: "Mấy người muốn…giết tôi sao, muốn ăn thịt tôi sao?"

"Không không không" Người phụ nữ nọ vội nói: "Xin cậu đừng lo lắng, chúng tôi không phải loại người đó"

Thiếu niên gật gật đầu, lại hỏi tiếp: "Con cún ở cùng tôi…"

Người phụ nữ đáp: "Chúng tôi phát hiện ra cậu trên bãi biển nơi thuyền vượt biên cập bến, không thấy con cún nào hết, hoặc có lẽ nó chết đuối rồi"

Thiếu niên thất vọng nói: "Chết rồi sao?"

Một vị quan thẩm phán nói: "Hãy kể sơ lược về bản thân cậu đi, nói gì cũng được"

"Thưa ngài, có thể cho tôi ăn chút gì đó trước không? Đói khó chịu quá"

"Cậu kể trước đi, chỉ cần cậu thành thật, sẽ không phải chịu đói nữa"

"Trước khi tới đây, tôi từng ở trong một ngõ hẻm"

Thật xin lỗi, tôi thực sự không nhớ rõ, thậm chí tôi còn chẳng biết cha mẹ mình là ai, đạn hạt nhân bùng nổ trên bầu trời thành thị nơi tôi sống, làm xuất hiện một đám mây hình nấm xám xịt, nhuộm nửa bầu trời đêm thành một màu đỏ rực thê lương như máu.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, ký ức mỗi ngày chỉ có đói khát.

Đói khát là một cảm giác rất khó tưởng tượng, mấy người thể nghiệm qua chưa? Không không, tôi không nói về cơn đói khi thiếu ăn một hai bữa, bởi vì kiểu đói này rất chóng qua đi, mà muốn nói về sự đợi chờ cho bữa tiếp theo, hoặc bữa tiếp tiếp theo nữa, khi nào mới có thể ăn no.

Thứ tôi cảm giác được là cơn khủng hoảng về cái bụng rỗng trường kỳ, không biết làm cách nào mới có thể khiến mình sống sót.

Đó là nỗi tuyệt vọng khắc sâu vào trong xương trong tủy, khiến tôi đói muốn phát cuồng, cái gì tôi cũng muốn ăn, kể cả bùn đất, tro bụi, thực vật biến dị; ngài nghĩ rằng để tôi ăn no một bữa là có thể giải quyết được kiểu đói khát này ư? Không đâu, nếu cho tôi một cơ hội được ăn no đủ, tôi sẽ phát rồ phát dại mà ăn, ăn đến khi cơ thể căng vỡ, ăn đến chết mới thôi.

Nhưng chỉ có một thứ không muốn ăn_____chính là con người. Tôi trước giờ không ăn thịt đồng loại, cho dù đại ca từng vì chuyện này mà dạy dỗ tôi một trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!