Hạo Nhiên co gối tựa trước cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong vườn, tháng tư cỏ xanh mơn mởn, diều hâu chao lượn, trăm hoa đua nở.
Hạo Nhiên nói: "Lúc Tử Tân chạm mặt Phục Hi cầm đã nói với ngươi những gì?"
Bạch Khởi ngồi dưới mái hiên, lười biếng lau mặt, sau đó nói: "Ngươi tự đi hỏi hắn chẳng phải sẽ rõ sao?"
Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát: "Vốn nghĩ rằng không có tiên đạo đầy trời cản trở, chuyến đi này hẳn phải rất thuận lợi mới đúng, hiện xem ra, cư nhiên còn đau đầu hơn đợt về Ân Thương dạo trước"
"Ta xem xem" Bạch Khởi tiếp lấy gương Côn Lôn vỡ vụn và Phục Hi cầm đứt hết năm dây.
Bạch Khởi trầm ngâm nửa ngày, rồi cầm kiếm cắt lên cánh tay.
Hạo Nhiên biến sắc: "Làm gì vậy!" Vội tiến lên đoạt lấy kiếm.
Bạch Khởi đem máu bôi lên chiếc gương và cây đàn bị hỏng kia, nhìn một hồi, rồi đờ đẫn nói: "Không có tác dụng?"
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, trị thương cho hắn, nói: "Đừng càn quấy"
Bạch Khởi khẽ hất cằm: "Người tới rồi kìa, ngươi tính sao?"
Khi Hạo Nhiên quay đầu qua thì thấy Hiên Viên Tử Tân đứng trong vườn, một thân võ phục đen nhánh chẳng mảy may che giấu tư thế đế vương anh lãng trên gương mặt hắn.
"Chung Hạo Nhiên" Tử Tân ngăn cản Hạo Nhiên đang định vào phòng: "Cô có chuyện muốn nói với ngươi"
Bạch Khởi lẳng lặng ngồi dưới hành lang, bên trong phòng truyền ra tiếng đối đáp của Hạo Nhiên và Tử Tân.
"Đừng cáu kỉnh nữa, Hạo Nhiên" Tử Tân dịu dàng cười nói: "Mấy hôm nay Cô ăn không ngon, ngủ không yên, giờ nhận lỗi với ngươi, tha cho Cô một lần đi"
Hạo Nhiên thở ra, hơi ngẩng đầu lên nói: "Ân Thụ Đức, ta tới đây để tìm thần khí, chứ không phải tới để nói chuyện yêu đương"
Hạo Nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Tử Tân: "Ta tưởng rằng ngươi đã sớm biết rồi"
Tử Tân hơi trầm ngâm nói: "Cô muốn tìm một biện pháp lưỡng toàn"
Tử Tân thuật lại lời của Xi Vưu cho Hạo Nhiên nghe, Hạo Nhiên bật cười: "Ngươi…thông minh một đời bỗng chốc hồ đồ, lời tà thần nói cũng tin được?"
Tử Tân không đáp, chỉ im lặng nhìn Hạo Nhiên, thật lâu sau lên tiếng: "Nếu đã như vậy, Cô và ngươi chia nhau hành sự, thế nào? Lập ước hẹn ba năm, ai nấy tự rời Hàm Dương, xem xem ai tìm đủ Thần Nông đỉnh, Không Động ấn và Nữ Oa thạch trước"
Lời Tử Tân nhất thời khiến Hạo Nhiên không kịp trở tay, cả nửa ngày cũng chưa thể hồi thần, Tử Tân lại nói: "Bạch Khởi lão đệ có thể làm chứng…Bạch Khởi!"
Bạch Khởi tiện tay nhặt gương và đàn vội vã bỏ chạy: "Đừng lôi ta xuống nước"
Tử Tân cũng chẳng thèm quản Bạch Khởi, nói: "Nếu Cô có được thạch ấn đỉnh trước, ngươi phải làm theo lời Cô phân phó. Năm đó trận chiếc Trác Lộc ai đúng ai sai, Đông Hoàng Thái Nhất là trung hay là gian, Cô nhất định sẽ tra xét rõ ràng"
Hạo Nhiên: "Chúng ta phải…tách ra?"
Hạo Nhiên vô ý thức đưa tay ra sờ soạng trong không khí, mờ mịt nói: "Tử Tân, chúng ta phải tách ra sao?"
Tử Tân nhìn Hạo Nhiên chốc lát, chợt bật cười, nói: "Hửm, hóa ra ngươi không rời Cô được, thế thì thôi vậy"
Hạo Nhiên rốt cuộc cũng ý thức được mình bị lừa, Tử Tân ha ha cười to, nắm tay Hạo Nhiên, kéo y vào trong ngực mình ôm siết lấy, cười nói: "Năm đó ngốc như vậy, hôm nay cũng ngốc y như thế"
Hạo Nhiên đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi giãy ra: "Giờ ngươi muốn thế nào?"
Tử Tân mỉm cười ngắm nhìn Hạo Nhiên chốc lát, lòng bàn tay xoa nhẹ lên má Hạo Nhiên, kề sát tới hôn.
Lúc môi hai người khẽ chạm vào nhau, Hiên Viên kiếm tỏa kim quang, hóa về nguyên hình.
Hiên Viên kiếm cười nói: "Vài ngày trước ta có lệnh Chính nhi tìm một người, ngươi hãy đến tiền điện đi, không chừng chuyện này sẽ có tiến triển"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!