Chương 11: Cố nhân chi điện

Hạo Nhiên tiến vào màn sương kia, chợt cảm thấy khác thường, vội quay đầu lại nhìn, không thấy Tử Tân đâu nữa!

Y lại quay đầu qua quan sát khắp bốn phía thần điện Hiên Viên, chỉ thấy xung quanh đặt vài cái bồn lửa lớn, đang vào giữa trưa, một tia nắng từ trên cửa sổ mái rọi xuống, chiếu lên người một nữ nhân đứng trước điện.

Đát Kỷ hai tay chống hông, trừng mắt hạnh nói: "Tới đây làm gì! Sao lại là ngươi!"

"…"

Bình sinh Hạo Nhiên sợ nhất chính là gặp phải nữ nhân này, nếu muốn làm rõ ngọn nguồn sâu xa từ xưa tới nay giữa hai người là ân hay là thù, thì chẳng biết phải nói đến năm nào tháng nào mới xong, bèn dở khóc dở cười bảo: "Ta cũng muốn hỏi, sao lại là ngươi!"

Đát Kỷ phì cười, nói: "Sao hai ngươi lại lên đây?"

Hạo Nhiên đảo mắt nhìn quanh, thấy một tấm bia đá, liền tựa vào đó ngồi xuống, nói: "Nếu biết trước ngươi thủ ở chỗ này thì ta đã không đến nỗi phải tìm kiếm khổ sở như vậy"

Hạo Nhiên chợt bừng tỉnh đại ngộ nói: "Người đụng phải lúc leo núi ban nãy chính là Vương quý nhân à? Bởi ta nói, đó giờ chỉ thấy mang gà nướng đi tế thần, ai lại xách gà sống đi chứ"

Đát Kỷ lười biếng ngồi lên thạch ỷ, nói: "Thức thời chút. Toàn đoán bậy đoán bạ, nói chuyện đứng đắn tí đi, đừng lấy lão nương ra làm trò tiêu khiển"

Hạo Nhiên đáp: "Đừng nhắc tới nữa, lão tổ tông và Đông Hoàng giao trở về tìm năm món thần khí còn lại, chỉ mới tìm được gương Côn Lôn…Lý Tư và Tử Tân đâu? Ngươi lừa bọn họ đi đâu rồi?"

Đát Kỷ thuận tay cuốn ống tay áo, một tấm thủy gương trải ra giữa điện, trong gương chính là Hiên Viên Tử Tân đang mờ mịt xông loạn khắp nơi.

"Mấy trăm năm nay ngươi tu hành, có được bao nhiêu là thứ tốt nhỉ"  Hạo Nhiên biết nữ nhân này chọc không được, đành phải thuận miệng vỗ mông ngựa, cười nói: "Thả Tử Tân ra đi"

Đát Kỷ lẳng lặng nhìn hình ảnh trong thủy gương, màn sương kia vây khốn Tử Tân, Tử Tân hốt hoảng ngó quanh, nhìn khẩu hình thì thấy hắn đúng là đang gọi Hạo Nhiên.

Đát Kỷ chậm rãi nói: "Trước giờ vẫn chỉ có một bộ dáng nhỉ. Vĩ trượng phu nhân cao mã đại, vứt bỏ vợ chạy theo một đứa con nít"

Hạo Nhiên tiếp lời: "Không phải ngươi cũng có mỗi một bộ dáng  từ trước tới nay đó sao"

Đát Kỷ bật cười, phất tay áo, hình ảnh lại thay đổi, xuất hiện cảnh tượng trước cửa Hiên Viên điện.

Lý Tư đang cẩn thận quan sát màn sương mù, không ngừng đưa tay ra sờ.

Đát Kỷ hỏi: "Người này là ai?"

Hạo Nhiên đem lai lịch của Lý Tư khai báo ra, Đát Kỷ nói: "Tạm thời mặc kệ hai tên đó đi, lát nữa nói sau"

Hạo Nhiên trêu ghẹo: "Mấy món pháp bảo đó ở đâu ra thế?"

Đát Kỷ đáp: "Lớp sương là Ngũ sắc thần quang, xin từ chỗ Hồng Cẩm, gương là Thiên đô thủy nguyệt, do Hỉ Mị lừa được lúc tới thăm đảo Bồng Lai dạo trước"

Hạo Nhiên nói: "Cũng đã năm sáu trăm năm rồi, sao ngươi không ra ngoài? Vẫn ngồi tu luyện ư"

Đát Kỷ dường như nhớ tới kiếp trước, xa xôi nói: "Thỉnh thoảng hạ sơn ăn vài bữa thịnh soạn, cũng chẳng biết đã là triều nào, lúc trước nghe nói đứa đồ nhi Chu Vũ vương kia của ngươi hình như mất rồi, lãnh thổ cũng bị chừng chục chư hầu cắt manh mún…"

Hạo Nhiên sởn gai óc: "Dù gì ngươi cũng đã là yêu quái thượng tiên cấp rồi, còn ăn thịt người làm chi!"

Đát Kỷ nhướng mày mắng: "Ăn thịt người rồi sao, con người cũng ăn gà ăn heo đó, lần trước ta thấy dưới chân núi chết một hơi mấy chục vạn, cả bầu trời đều bị oán hồn che tối đen, dù sao cô nãi nãi cũng đã ăn không dưới mấy chục vạn, bất quá chỉ đáng nhét kẻ răng thôi"

"Lại nói, cho dù ta ăn thịt người mỗi ngày, trừ bỏ mấy tên bạn già các ngươi, còn ai có đức hạnh quản được ta nữa?"

Hạo Nhiên nghe mà dở khóc dở cười, thầm nghĩ con hồ yêu này sống từ thời đại chiến phong thần tới giờ, đã tu luyện mấy ngàn năm đạo hạnh, ngay cả mấy kim tiên như Na Tra Quảng Thành Tử còn phải sợ nàng vài phần, quả thật chẳng thần tiên nào có thể quản được nàng.

Còn đại thần cấp thiên tôn như Tam Thanh Hoàng Đế, ai lại dư hơi đi quản một con yêu quái ăn thịt người?

Hạo Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: "Gương Côn Lôn chỉ ta tới đây, nghe nói Huỳnh Hoặc tinh chuyển thế, bị vây trong Hiên Viên điện đúng không?"

Đát Kỷ hơi trầm ngâm, nói: "Hơn trăm năm trước, Lão Quân cũng đã tới đây một chuyến, không biết trấn cái gì ở sau điện mà quỷ khí ngất trời, còn làm ra một cái huyết trì, mười năm rồi chúng ta chưa từng tiến vào đó lần nào"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!