Chương 33: (Vô Đề)

Tướng lĩnh Diệp! Diệp Huyền Tần lại là… Diệp Soái, Chiến Thần trong truyền thuyết kia sao! Tin tức này quá gây rúng động, có bốn năm người lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: "Mấy người biết nên làm thế nào rồi chứ."

"Vâng, vâng." Sở Trường vội vàng dập đầu xuống đất, đầu anh ta đã chảy máu vì dùng sức quá mạnh: "Ngày mai chúng tôi sẽ thế chấp nhà máy cho cô Từ Lam Khiết."

Diệp Huyền Tần cười khẩy: "Mày nghĩ tao quan tâm một nhà máy nho nhỏ à?"

Trong lòng Sở Trường run lên, anh ta sốt ruột phủ nhận: "Không dám, không dám!"

Diệp Huyền Tần đứng dậy, vẽ một ký hiệu lên tấm bản đồ đang được treo trên tường.

Điều bất ngờ là, nơi ký hiệu được vẽ là cầu Đồ Hãi, chính là cây cầu nơi anh ta suýt xảy ra tai nạn xe cộ vào hôm nay!

"Ngày mai, tất cả những người có tham gia vào vụ án mưu sát bốn vệ sĩ hãy thế chấp nhà máy cho Lam Khiết , sau đó đến đây tự sát đi.

Nếu ép tao ra tay thì đó sẽ không còn chỉ đơn giản là một mạng người nữa đâu!"

"Phịch!" Tim của Sở Trường dừng đập một nhịp, anh ta ngất đi tại chỗ.

Diệp Huyền Tần nhìn đồng hồ, lúc này đã là hơn ba giờ sáng.

"Sắp xếp chỗ ở cho tôi." Diệp Huyền Tần dặn dò Cô Lang: "Giờ đã muộn rồi, đừng quấy rầy Lam Khiết nghỉ ngơi."

Cùng lúc đó, Từ Lam Khiết cùng với hơn ba mươi công nhân trong nhà máy đang tức tốc chạy tới cầu Đồ Hãi để giúp đỡ.

Tại cây cầu ấy yên lặng như tờ, không thấy một ai, chỉ có tiếng đinh tai nhức óc của nước chảy xiết. Trên cây cầu có hai chiếc xe vận tải đang đậu, bên cạnh xe là một bãi máu đỏ chót khiến người ta nhìn mà giật mình.

Màu đỏ ấy đã kích thích Từ Lam Khiết sâu sắc, khung cảnh trước mắt cô đột nhiên tối sầm.

Tiếng "Bịch" vang lên, cô té xỉu xuống đất.

Diệp Huyền Tần, rốt cuộc vẫn không thể trụ được đến lúc cô đem người tới giúp đỡ!

Ngày hôm sau, cô bị gọi dậy bởi mấy tiếng kêu liên hồi: "Lam Khiết, mau tỉnh lại đi, đừng làm bố mẹ sợ!"

Từ Lam Khiết chậm rãi mở mắt ra.

Lúc này, trong đầu cô là một màu trắng trống rỗng, cô ngơ ngác quay đầu nhìn sang bên kia.

Ngoài bố mẹ cô ra, bác cả và chú hai của cô cũng tới, thậm chí ông nội và Phương Ngạn cũng đang ở đây.

Chẳng qua, trên cánh tay mỗi người đều quấn một miếng vải trắng…

Từ Lam Khiết sực nhớ ra gì đó, hét một tiếng xé gan đứt ruột: "Mọi người… Mọi người đeo vải trắng làm gì thế! Bố mẹ, đi cứu Diệp Huyền Tần, nhanh đi cứu Diệp Huyền Tần đi, anh ấy chắc chắn còn sống đấy!"

Lý Khả Diệu vội vàng ấn Từ Lam Khiết xuống: "Lam Khiết , bình tĩnh nào, bình tĩnh đi con. Có thể Diệp Huyền Tần đã… Ôi, con gái số khổ của mẹ."

Nói rồi, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của Lý Khả Diệu.

"Không thể nào!"Từ Lam Khiết vừa gào vừa khóc: "Anh ấy không thể chết được, anh ấy chắc chắn vẫn chưa chết.

Bây giờ con sẽ đi tìm anh ấy."

"Đủ rồi." Ông nội cô, Từ Hiên Lâm, tức giận quát: "Lam Khiết , Diệp Huyền Tần đã chết rồi, cháu đừng mù quáng như vậy nữa. Gia đình tiễn Diệp Huyền Tần một đoạn đường cuối cùng đã là tận tình tận nghĩa rồi, sau này chúng ta không còn dính dáng gì đến cậu ta nữa. Cháu bình tĩnh lại rồi đưa tiễn Diệp Huyền Tần với gia đình, sau đó đính hôn với Phương Ngạn đi."

Từ Lam Khiết giãy giụa gượng ngồi dậy: "Không, đời này ngoài Diệp Huyền Tần ra, cháu sẽ không kết hôn với ai hết! Anh ấy chết thì có sao, con sẽ tự sát theo anh ấy!"

"Vô liêm sỉ!" Từ Hiên Lâm tức giận đến mức đập gậy xuống đất: "Cháu… cháu muốn ông bị tức chết à! Rốt cuộc Diệp Huyền Tần đó có gì tốt, sao cậu ta có thể sánh bằng Phương Ngạn chứ! Ông đã nhận sính lễ của nhà họ Phương rồi, hơn nữa nhà họ Phương đã đồng ý để nhà họ Từ làm dòng tộc lệ thuộc của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!