Nhìn thấy hàng trăm người đột nhiên xuất hiện xung quanh, tất cả đều mang theo dao găm dài và dùi cui, Khương Vy Nhan sợ đến mức toàn thân run rẩy!
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn chịu đựng cơn đau xé rách vai, giống như sói mẹ bảo vệ con mình trong lúc hoạn nạn, dùng thân thể mềm mại chắn trước mặt Tiêu Chính Văn, cô lao tới trước mặt người đàn ông trung niên vừa bỏ mũ Jazz xuống, miệng đang hút tẩu thuốc, đứng ở giữa đám người, nói:
"Ông ba Kim, là lỗi của tôi! Xin hãy để anh ấy đi! Tôi tình nguyện ở lại, chịu mọi hậu quả!"
Dứt lời, Khương Vy Nhan định quỳ xuống, nhưng cánh tay mỏng manh của cô bị một bàn tay ấm áp, mạnh mẽ từ phía sau giữ lấy!
Khương Vy Nhan quay lại nhìn, đôi mắt đỏ hoe nhìn thấy một Tiêu Chính Văn sắc mặt đầy kiên quyết, nghiêm nghị, cô lo lắng nói:
"Tiêu Chính Văn! Anh đang làm gì vậy? Ông ta là ông ba của nhà họ Kim, Kim Chính Sơn đó! Trong tay ông ta nắm giữ hàng nghìn thuộc hạ! Ông ta cũng chính là Báo Vàng – một trong tứ đại thế lực của chốn giang hồ Tu Hà! Chúng ta đấu không lại ông ta, anh đừng có làm liều, mau đưa Na Na rời đi… Còn ở đây, em sẽ gánh chịu một mình…"
Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên lộ ra một nụ cười dịu dàng, tự tin nhất, anh vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc khỏi đuôi lông mày của Khương Vy Nhan, nói: "Người phụ nữ của anh, không cần phải cầu xin người khác, cũng không cần phải quỳ trước mặt người khác!"
"A! Chú ba, chú ba… Cứu cháu, cứu cháu với! Cháu sắp chết rồi, sắp chết rồi!
", Kim Thái lúc này nằm trên vũng máu, không ngừng gào thét với Kim Chính Sơn. Kim Chính Sơn nhìn sang thấy cháu trai khổ sở như vậy, cả người đột nhiên nổi lên sát khí, ông ta lạnh lùng hét lên:"Hừ! Mày giỏi lắm! Bắt nạt người nhà họ Kim tao, phế cháu trai tao!
Mày đúng là không biết chữ "chết" viết thế nào mà!"
Tiêu Chính Văn khẽ cười, kéo Khương Vy Nhan đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt về phía sau mình, nói: "Ông nghĩ là ông giết được tôi?"
"Ngông cuồng!", Kim Chính Sơn gầm lên, hàng trăm người đàn ông phía sau đều cầm dao găm dài và dùi cui, tựa như những con ngựa hoang sắp tuột dây cương, có thể lao ra bất cứ lúc nào để giết Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!
"Chưa từng có ai nói chuyện với tao như mày! Bay giờ, tao cho mày hai con đường, một là quỳ xuống, phế bỏ tứ chi! Hai là mày và cô ta cùng chết!"
Kim Chính Sơn vừa dứt lời, Khương Vy Nhan nước mắt ướt đẫm hai má, nấp sau lưng Tiêu Chính Văn, kéo lấy vạt áo anh, nói:
"Tiêu Chính Văn, anh mau chạy đi! Em không muốn liên luỵ đến anh, mau chạy đi ! Na Na cần anh…"
Đã năm năm rồi, khoảnh khắc cô gặp được Tiêu Chính Văn, cô đã mãn nguyện rồi. Cô không muốn vì bản thân mình mà liên luỵ tới Tiêu Chính Văn, cũng không muốn Na Na không có bố.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Chính Sơn, nói: "Để cô ấy đi, tôi sẽ ở lại! Là tôi phế Kim Thái, mục tiêu của ông là tôi!
"Sắc mặt Kim Chính Sơn trầm xuống, ông ta vừa nhìn Tiêu Chính Văn là có thể thấy Tiêu Chính Văn rất thông minh khi chọn vị trí đứng, nếu ông ta dùng vũ lực, Kim Thái có thể sẽ chết! Hơn nữa, từ ánh mắt của Tiêu Chính Văn, ông ta có thể cảm nhận được áp lực lớn chưa từng có! Người đàn ông này thật đáng sợ! Nhưng mấy năm nay, Kim Chính Sơn nắm giữ thế lực chốn giang hồ ở Tu Hà, có chuyện khó khăn gì mà ông ta chưa từng gặp chứ?"Được rồi!
Theo ý mày đấy! Thả cô ta đi!
", Kim Chính Sơn gầm lên! Những người đàn ông phía sau lập tức nhường đường, Khương Vy Nhan không dám đi, kéo chặt Tiêu Chính Văn mà khóc:"Không! Không! Em muốn ở bên anh! Em không muốn rời xa anh!
Em muốn mình đi cùng nhau!"
Khương Vy Nhan khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, sao cô không biết Tiêu Chính Văn làm điều này là để bảo vệ cô chứ. Người đàn ông này, những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô năm năm trước, vào lúc này, đã tan biến từ lâu.
"Ngoan, Na Na cần em! Em đi trước đi, bên ngoài có người của anh tới đón! Bọn họ sẽ đưa em đến chỗ của Na Na! Em đừng lo lắng, anh sẽ không sao cả, anh nhất định sẽ trở lại tìm em!", Tiêu Chính Văn ôm chặt lấy Khương Vy Nhan, nói nhỏ bên tai cô: "Em ở lại đây, anh sẽ bị phân tâm
". Sau đó, anh đẩy mạnh cô ra, hét lên:"Đi mau! Vì Na Na!"
Khương Vy Nhan nước mắt lưng tròng, từng bước lùi về phía sau, hai mắt đỏ hoe, cuối cùng xoay người lại, che miệng chạy đi!
Cô không dám nhìn lại, cô sợ phải nhìn thấy cảnh tượng mà cô không muốn thấy nhất.
Khương Vy Nhan chạy thật nhanh dưới ánh trăng ảm đạm, ánh sáng của đèn cùng ánh trăng le lói như kéo dài hình bóng của cô! Ở đó, đang có hàng trăm tên côn đồ, tên này nối tiếp tên kia, bao vây lấy Tiêu Chính Văn!
Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Chính Văn vẫn đứng ở nơi đó bất động, khuôn mặt cũng không lộ ra chút sợ hãi hay hoảng loạn nào! Trái lại, người anh còn mang đậm sát khí! Sự lạnh lẽo và sát khí này ngày càng nồng đậm hơn theo thời gian! Cuối cùng hóa thành sát khí ngập trời!
Khương Vy Nhan vừa chạy vừa ôm tay vừa khóc, sau đó một chiếc xe jeep đang phi như bay lập tức dừng lại trước mặt cô!
Long Tứ nhảy xuống xe, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!