Chương 47: (Vô Đề)

Khương Vy Nhan bị cái tát đột ngột này làm choáng váng, nước mắt cô trào ra ngay lập tức!

Đây là cái tát thứ hai mà cô phải chịu hôm nay …

Cô không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Tại sao người nhà họ Khương lại oán hận bản thân cô nhiều như vậy, tại sao tất cả bọn họ lại đối xử với cô như vậy.

Khương Thái Xương cũng chống gậy lạnh lùng bước vào, tức giận nói: "Tiêu Chính Văn đâu!"

Khương Vy Nhan đứng sang một bên, ủ rũ cúi đầu, lau nước mắt, nói: "Anh ấy và Na Na đi ra ngoài rồi… Ông nội, ông ngồi đi ạ

". Ngay cả sau khi nhận cái tát của Khương Mỹ Nghiên, Khương Vy Nhan cũng không quên lấy chiếc ghế bên cạnh lại cho ông cụ Khương, vì cô biết rằng ông cụ Khương đi đứng rất khó khăn. Khương Thái Xương nghe thấy vậy thì cau mày, lạnh lùng khịt mũi nói:"Không cần! Tôi đến đây để nói cho cô biết lần hợp tác này cô không cần phụ trách nữa, để Khương Mỹ Nghiên toàn quyền quản lý!"

Nghe vậy, trong lòng Khương Vy Nhan đột nhiên nặng trĩu, nói: "Ông nội, nhưng chẳng phải kế hoạch của cháu đã được thông qua rồi sao?

"Cô không thể tin rằng ông nội đến đây để lần nữa lấy đi dự án hợp tác này từ tay cô. Khoảnh khắc đó, cô thực sự không hiểu tại sao người ông trước đây vẫn luôn yêu thương cô lại trở nên lạnh lùng và xa lạ như vậy."Hừ! Làm sao, cô còn dám phản bác quyết định của tôi sao?

", Khương Thái Xương tức giận nói. Khương Vy Nhan sợ hãi, đầu óc như muốn nổ tung, thật lâu sau cô mới trả lời:"… Vy Nhan xin nghe theo sự sắp xếp của ông nội

". Vào lúc đó, nước mắt từ khóe mắt của Khương Vy Nhan không ngừng lăn dài trên má."Hừ! Khương Vy Nhan, tôi đã nói rồi, cô không phải là đối thủ của tôi! Nhà họ Khương không bao giờ có chỗ dành cho cô đâu!

", trước khi bỏ đi Khương Mỹ Nghiên còn khiêu khích nói. Khi mọi người rời đi, cả người Khương Vy Nhan run rẩy ngã xuống đất, cô ôm đầu gối đau đớn bật khóc. Cô đã chuẩn bị bốn ngày, nỗ lực học hành chăm chỉ, mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, nhưng đổi lại là kết quả như vậy. Khương Vy Nhan không cam tâm!"Vy Nhan, bố con anh về rồi đây".

"Mẹ ơi, Na Na về rồi, mẹ xem Na Na đã mang về cho mẹ nhiều đồ ăn ngon lắm

". Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na đứng ở cửa, khi nhìn thấy Khương Vy Nhan ngồi trong sân ôm gối khóc, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt! Khương Vy Nhan ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm lệ, cô ngồi trên nền đất lạnh lẽo, gió thổi tóc cô rối tung, cô nhìn thấy Tiêu Chính Văn từ xa, bật khóc:"… Tiêu Chính Văn, ông nội đã lấy dự án hợp tác đi rồi, hu hu hu… Là em vô dụng, em xin lỗi, xin lỗi anh, đều tại em…

"Khoảnh khắc đó! Khương Vy Nhan quá đau lòng, quá bất lực và uất ức. Tiêu Chính Văn đặt Na Na xuống, Na Na chạy đến chỗ Khương Vy Nhan, ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, nói:"Mẹ, đừng khóc, mẹ vẫn còn Na Na, hu hu hu, mẹ đừng khóc nữa…"

Tiêu Chính Văn không nói gì, ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ, anh chỉ bỏ lại một câu: "Đừng lo lắng, anh đòi về cho em".

Sau đó, Tiêu Chính Văn quay người rời đi!

Anh vừa ra khỏi cửa, những tầng mây phía chân trời nhanh chóng biến thành màu đen, như thể báo hiệu sự xuất hiện của thần chết!

Cơn phẫn nộ và vẻ rét lạnh của Tiêu Chính Văn như xông thẳng lên trời cao, hoàn toàn bùng nổ!

Nhà họ Khương chết tiệt!

Làm cho Khương Vy Nhan buồn hết lần này đến lần khác, làm cho Khương Vy Nhan khóc hết lần này đến lần khác!

Tất cả người nhà họ Khương đều đáng chết!

Ầm!

Gia đình ba người Khương Văn Kỳ đang ăn mừng vì lấy được sự hợp tác, vào lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị đá tung ra!

Tiêu Chính Văn kiêu hãnh đứng ở cửa, ánh sáng chói mắt phía sau khiến anh giống như một vị thần giáng thế!

"Khương Văn Kỳ! Khương Mỹ Nghiên!", Tiêu Chính Văn rống lên khiến cả biệt thự như rung chuyển!

Khương Văn Kỳ đang ngồi ở trên sô pha lúc này mới phản ứng kịp, giận dữ hét lên:

"Tiêu Chính Văn? Cậu định làm gì? Đây là nhà của tôi, cậu…"

Tuy nhiên, đáp lại lời của Khương Văn Kỳ chính là một cú đá của Tiêu Chính Văn!

Ầm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!