Khương Vy Nhan xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng thẹn thùng như một chú nai tơ.
Lúc này, Na Na ở bên cạnh che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nheo mắt cười khúc khích: "Ố ồ, mẹ mắc cỡ rồi, mẹ mắc cỡ rồi…"
Khương Vy Nhan nghe vậy liền đuổi theo, giả bộ tức giận nói: "Na Na, con nói linh gì thế! Mẹ đánh cái mông nhỏ này…."
"Á! Bố ơi, mẹ muốn đánh con
", Na Na chạy tới, nhào vào lòng Tiêu Chính Văn. Khương Vy Nhan trừng mắt nhìn anh, nói:"Anh cứ chiều hư con bé đi
". Tiêu Chính Văn nhíu mày, cùng Na Na làm mặt quỷ với Khương Vy Nhan, nói:"Con gái của anh, anh cứ chiều đấy, làm sao nào?"
Lúc này, Khương Thần và Từ Phân rời khỏi sân sau, bọn họ tức giận ném tất cả hộp quà trên tay xuống đất, hét lớn:
"Mẹ! Mẹ nhìn xem cái tên Tiêu Chính Văn đó, quá ngạo mạn! Anh ta là cái thá gì chứ, lại dám nói với chúng ta những lời đó! Tức chết mất thôi!"
Sắc mặt Từ Phân lạnh lùng, nói:
"Được rồi, được rồi, bớt nói vài câu, nếu như không phải vì sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, mẹ còn lâu mới thèm đến cái nơi rách nát này của bọn chúng! Mấy ngày này, ngày nào con cũng tới đây xem, cho đến khi cô ta có viết được ra bản kế hoạch thì mới thôi!"
Khương Thần cũng gật đầu, thở dài một hơi, nói: "Chỉ đành mặc cho số phận vậy".
Thoắt cái, bốn ngày đã trôi qua.
Ở phòng họp ở công ty nhà họ Khương đang tiến hành một cuộc biểu quyết về hai bản kế hoạch.
Hai bản kế hoạch này đều được ẩn danh, vì vậy hơn ba mươi vị giám đốc và tổng giám đốc và thành viên hội đồng quản trị của các công ty tham gia biểu quyết lần này đều không biết ai là người viết hai bản kế hoạch này.
Bởi vì Tiêu Chính Văn không phải là người nhà họ Khương, đương nhiên anh không thể vào tham gia họp được, vì vậy anh chỉ có thể yên lặng ngồi bên ngoài chờ đợi.
Khương Mỹ Nghiên và Khương Vy Na ngoan ngoãn ngồi sang một bên, chờ đợi kết quả bỏ phiếu của bọn họ.
Chỉ là, Khương Mỹ Nghiên khoanh hai tay trước ngực, vắt chéo chân, dáng vẻ rất ngạo mạn tự tin, còn Khương Vy Nhan thì khá lo lắng bất an, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng.
"Hừ! Khương Vy Nhan, đừng nằm mơ nữa! Kế hoạch của tôi nhất định sẽ thắng. Trong vòng bốn ngày thì cô có thể nghĩ ra kế hoạch tốt nào được chứ! Tôi khuyên cô, mau chóng quay về đi, để lát nữa đỡ mất mặt trước bao nhiêu người!", Khương Mỹ Nghiên liếc nhìn Khương Vy Nhan bằng ánh mắt khinh thường.
"Đúng vậy, đúng vậy! Cút sớm đi! Một kẻ vô dụng thì có thể viết được cái gì chứ!"
Tiết Mai đứng bên cạnh con gái mình, khuôn mặt đắc ý vô cùng, biểu cảm mỉa mai giễu cợt.
Những người khác của nhà họ Khương có mặt ở đây cũng tràn đầy tự tin.
Bởi vì, bọn họ đã có mục tiêu để bỏ phiếu.
Trong số hai bản kế hoạch này, có một bản kế hoạch viết rất tốt, còn bản kế hoạch kia vô cùng ấu trĩ, hơn nữa nó được viết ra một cách rất vội vàng!
Không cần nghĩ cũng biết, kế hoạch đó chắc chắn là do con ả chết tiệt Khương Vy Nhan vội vàng viết ra!
"Ha ha, có kết quả rồi, đặt hai bản kế hoạch này ở cạnh nhau đúng là khác xa một trời một vực!"
"Đúng vậy! Cũng không biết sao kẻ vô dụng đó cứ ngồi khư khư ở đây làm gì nữa?"
Trước sự chế giễu và coi thường của các tầng lớp cấp cao trong công ty, Khương Vy Nhan cũng không dám trả lời, im lặng không nói chuyện, bởi vì cô không được đọc mục tiêu của đề án, vì vậy, trong lòng cô luôn cảm thấy bản kế hoạch mà mình viết ra rất kém cỏi.
Hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm tinh xảo, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, lông mày lá liễu, khoác lên mình chiếc váy trắng tinh tế cùng với đôi giày cao gót màu đen, yểu điệu thục nữ, yên lặng ngồi ở đó, giống như một nàng tiên.
Tuy nhiên, cô đang rất lo lắng và sợ hãi!
Gia đình ba người Khương Học Bác ngồi ở một bên, vẻ mặt của bọn họ cũng vô cùng u ám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!