"Bịch bịch bịch!
"Trong nháy mắt, bốn tên bảo tên bảo vệ tay cầm súng ống vội vàng lao tới, họng súng của họ đồng loạt nhắm thẳng vào Tiêu Chính Văn! Cảnh tượng này khiến rất nhiều người sợ hãi, tránh ra xa vì sợ bị vạ lây! Tiểu đội trưởng dẫn đầu là một sĩ quan cấp hai, mặc quân phục màu xanh lá sẫm, đi giày chiến đấu. Sắc mặt anh ta u ám lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, anh ta cầm lấy hai thiệp mời trong tay Ngô Khoan Nghiệp rồi so sánh chúng cẩn thận!"Dám làm giả thiệp mời, đây là tội chết!
", đội trưởng Những người khác trong nhà họ Khương nghe thấy lời này, sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, trong lòng họ càng căm ghét Tiêu Chính Văn hơn!"Xong rồi, xong rồi, là tội chết đó, trời đất ơi!"
"Đều tại Tiêu Chính Văn! Sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy chứ! Chúng ta sẽ không chết thật đâu nhỉ?"
"Người đâu! Bắt giữ ba người bọn họ và tất cả những người trong sảnh tiệc có loại thiệp mời như thế này lại!", đội trưởng
"Bịch bịch bịch!
"Ngay lập tức, hơn mười tên bảo bảo vệ cầm súng ống từ xa chạy tới, nhanh chóng khống chế tất cả những người khác thuộc nhà họ Khương đang cầm loại thiệp mời này! Đột nhiên, tiếng kêu ca, oán hận vang lên khắp nơi!"A, đừng bắt chúng tôi! Chúng tôi không muốn chết!"
"Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi hết, là hắn, chính là Tiêu Chính Văn làm giả! Là hắn đưa thiệp mời cho chúng tôi! Chúng tôi không vào dự tiệc nữa cũng không được sao?"
"Đúng đấy! Các anh đừng có mà bắt nhầm người đó! Tiêu Chính Văn, đều tại mày! Mẹ cái thằng trời đánh này!"
Đúng lúc này, hơn chục người nhà họ Khương nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt thù hằn, hận không thể ngay lập tức giết chết anh!
Từ Phân cũng tức phát run người, nhưng bị mấy tên bảo vệ tay cầm súng ống khống chế, vẻ mặt bà ta tràn đầy khiếp sợ, chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào thét:
"Đều tại mày! Cái đồ sao chổi nhà mày! Sao mày không đi chết đi!"
Khương Thần cũng hoảng sợ không thôi, cậu ta bắt đầu cầu xin: "Đội trưởng, chuyện này thật sự không liên quan gì đến chúng tôi cả! Là anh ta làm đấy! Các anh muốn bắt thì bắt anh ta ấy! Cùng lắm thì chúng tôi không dự tiệc nữa… Tôi xin các anh đấy, thả chúng tôi ra đi".
Dứt lời, Khương Thần còn quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể khổ.
Cảnh tượng kịch liệt như vậy khiến những nhân vật hàng đầu ở Tu Hà đang đứng xung quanh đều lạnh lùng cười, xem chuyện cười của nhà họ Khương.
Gương mặt ông cụ Khương cũng tràn đầy vẻ xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống!
Quá mất mặt!
Quá nhục nhã!
Lão năm nay đã hơn bảy mươi lăm tuổi, mà hôm nay chắc chắn là khoảng thời gian đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của lão!
Nhưng Tiêu Chính Văn ngược lại không nhanh không chậm, thái độ hết sức đúng mực, anh nói với đội trưởng
Chương: "Thiệp mời có phải là hàng giả hay không? Theo tôi, tốt nhất là anh nên đi hỏi cấp trên!
"Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu tức giận! Anh tham gia bữa tiệc tối nay hoàn toàn là vì nể mặt Hàn Lợi Dân! Anh đường đường là chủ soái Bắc Lương! Cho dù là Tứ lão Long Các mời anh, họ cũng phải đích thân đến mời! Đội trưởng Dứt lời, đội trưởng"Cái gì? Vâng, vâng, vâng! Thuộc hạ biết rồi ạ!
"Ngay sau đó, vẻ mặt của đội trưởng Ngô Khoan Nghiệp cười nịnh nọt nói:"Đội trưởng, anh không thể dễ dàng bỏ qua cho tên này được! Anh ta dám làm giả thiệp mời, nhất định phải nghiêm trị! Tốt nhất là bắt hết cả nhà anh ta!
Kết án tử hình!
"Bốp! Đội trưởng Chương nọ lập tức quay lại, tức giận vả vào mặt Ngô Khoan Nghiệp một cái thật mạnh, anh ta gào lên:"Mẹ chứ! Thiệp mời giả cái gì? Trên tay anh Tiêu là thiệp mời đặc biệt! Còn cao quý hơn thiệp mời trên tay cậu nhiều đấy!
"Xì xào, xì xào! Những nhân vật nổi tiếng ở Tu Hà đang có mặt tại bữa tiệc đều sửng sốt, kinh ngạc! Cái gì cơ? Thiệp mời đặc biệt! Ngô Khoan Nghiệp càng thêm bối rối, cậu ta nghi ngờ nhìn về phía đội trưởng Chương, rồi lắc đầu:"Không thể nào! Đội trưởng, chắc anh nghe nhầm rồi! Loại chó hoang như anh ta sao có thể nhận được thiệp mời đặc biệt chứ!
Tuyệt đối không thể nào!Bịch! Đội trưởngHả? Không… Tôi không dám… Tôi sai rồi, xin đội trưởng tha thứ cho tôi…
"Ngô Khoan Nghiệp ôm lấy bụng quỳ trên mặt đất, cậu ta không ngừng quỳ lạy, mặt mũi đỏ bừng lên, cả người lập tức run lẩy bẩy! Dù sao, lúc này thứ đối diện với cậu ta là một họng súng! Đội trưởng Vẻ mặt Tiêu Chính Văn thờ ơ, anh gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Khương Vy Nhan, hai người họ đi qua trước mặt đám đông đang sửng sốt không thôi, bước về phía sảnh chính của hội trường."Còn chúng tôi nữa, chúng tôi cũng có thiệp mời đặc biệt!
", lúc này Từ Phân đang cầm trong tay thiệp mời đặc biệt, vẻ mặt tràn đầy kích động. Giống như khi đi tàu lượn siêu tốc vậy, giây trước họ còn lo lắng không biết liệu mình có phạm phải tội chết hay không, giây sau họ đã trở thành những vị khách tôn quý nhất trong bữa tiệc này! Khương Thần cũng không biết xấu hổ mà đứng dậy, cậu ta dùng ánh mắt ngạo nghễ trừng mắt nhìn đám bảo vệ, nói:"Các người nhìn thấy chưa? Trong tay tôi là thiệp mời đặc biệt đấy nhé! Vô cùng tôn quý!
Còn không mau tránh đường cho thiếu gia đây!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!