Chương 38: (Vô Đề)

"À? Vâng, vâng! Tôi đi ngay!"

Quản gia cũng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng xoay người chạy tới căn phòng nhỏ nơi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang sống lúc này.

Nói là căn phòng nhỏ nhưng căn phòng cũng có diện tích khoảng sáu mươi bảy mươi mét vuông, trước đây chỗ này là chuồng chó, Khương Mỹ Nghiên cố ý thay đổi nó thành chỗ ở, mục đích đương nhiên là để làm nhục gia đình ba người của Khương Vy Nhan.

Tuy nhiên, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn không bận tâm, lúc này cả hai đang chơi đùa với Na Na trong phòng một cách vui vẻ.

Tiếng cười hòa cùng tiếng chim hót reo vang khắp sân nhỏ.

Quản gia thở hổn hển, đứng ở cửa kêu to: "Tiêu … Tiêu Chính Văn, lão gia kêu anh qua nhận… nhận thiệp mời…"

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang để Na Na ngồi trên cổ mình, anh lạnh lùng nói: "Nói với ông ấy là tôi không đi, trừ khi bọn họ đích thân tới đây mời tôi!

"Tiêu Chính Văn là ai? Chủ soái của Bắc Lương! Được hàng nghìn người kính trọng! Anh ở nhà họ Khương phải chịu ức hiếp, đương nhiên không thể tử tế nổi! Khương Vy Nhan khó hiểu hỏi:"Làm sao vậy? Thiệp mời gì thế?"

Tiêu Chính Văn mỉm cười, hai tay giơ lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Na Na, chạy quanh phòng, cười nói: "A … cưỡi ngựa nào…"

Na Na ngồi trên cổ Tiêu Chính Văn, cười rất vui vẻ, cô bé hô lên: "Ôi chao, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa, bố ơi nhanh lên, hahaha, vui quá …"

Khương Vy Nhan bị tiếng cười của Tiêu Chính Văn và Na Na cắt ngang mạch suy nghĩ, cô chạy theo phía sau hai bố con vì sợ Na Na sẽ ngã xuống, cô vội nói: "Anh chậm thôi

". Quản gia thấy vậy thì rất phiền muộn, sau đó tức giận phủi tay rời đi! Khi ông ta chạy về cổng, lại là bộ dạng thở hổn hển. Khi Khương Thái Xương nhìn thấy quản gia quay về một mình, sắc mặt trầm xuống, lập tức hỏi:"Làm sao vậy? Tôi bảo ông đi gọi cho Tiêu Chính Văn cơ mà, cậu ta đâu?"

Quản gia lập tức đổ thêm dầu vào lửa nói:

"Lão gia! Tiêu Chính Văn kia không biết điều, anh ta nói muốn lão gia đích thân tới đó mời anh ta! Anh ta cũng không biết tự xem lại xem mình là ai, sao lại dám trâng tráo như vậy!"

Hừ!

Cả nhà họ Khương đều vô cùng tức giận!

"Cái gì? Tiêu Chính Văn điên rồi sao? Sao lại muốn ông cụ đích thân đi mời anh ta?!"

"Đúng vậy! Đây là thiệp mời do đích thân thiếu tá Hàn cử người gửi tới, có tận mấy thùng lận! Cả nhà họ Khương chúng ta đều có thể dự tiệc rồi, sao anh ta còn không mau tới đây, chắc chắn là không muốn sống nữa rồi!"

"Lão gia, ông không thể nương tay được nữa! Tiêu Chính Văn này quá ngông cuồng rồi!"

Khương Thái Xương nghe vậy trong lòng cũng rất tức giận, không kìm được, lạnh lùng nói:

"Đúng là không ra thể thống gì! Các người mau đi trói Tiêu Chính Văn lại cho tôi!"

Thế nhưng đột nhiên thiếu úy Phương lạnh lùng nói:

"Hỗn láo! Thiếu tá Hàn đã nói anh Tiêu là bạn tốt của anh ấy, bảo chúng tôi phải tôn trọng anh Tiêu! Lũ khốn nạn nhà họ Khương các người còn dám trói anh Tiêu lại, để tôi xem ai dám làm!"

Dứt lời, thiếu úy Phương rút súng ở thắt lưng ra khiến cả nhà họ Khương toàn thân run rẩy!

Bọn họ chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy!

"Cái này, cái này … thiếu úy Phương, anh bình tĩnh đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Tiêu Chính Văn chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu trước đây mà thôi. Cậu ta chỉ là đồ vô dụng, không có tài cán gì, làm sao có thể là bạn tốt của thiếu tá Hàn đáng kính được? Các anh có nhầm lẫn gì không?"

Khương Thái Xương vội vàng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

"Hừ!"

Thiếu úy Phương lạnh lùng nói:

"Tôi không quan tâm! Tôi chỉ biết hôm nay thiếu tá Hàn đích thân ra lệnh cho tôi phải đưa thiệp mời tới đây và phải giao tận tay cho anh Tiêu! Nhà họ Khương các người muốn làm sao thì làm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!