Chương 33: (Vô Đề)

Tuy nhiên, cái tát của Khương Mỹ Nghiên bị Tiêu Chính Văn giữ chặt lại trong không trung!

"Cô muốn chết sao?", Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, âm thanh không lớn, nhưng đủ khiến người nghe rợn tóc gáy!

"Tiêu Chính Văn, ở đây không có chuyện của anh, anh cút ra cho tôi!

", Khương Mỹ Nghiên không phải là người dễ tính, lập tức phẫn nộ chửi bới! Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, một luồng sát khí mạnh mẽ trào dâng trong cơ thể! Anh như vậy khiến cho Khương Mỹ Nghiên sợ hãi đến mức vội vàng lùi về sau, rùng mình nói:"Anh muốn làm gì?"

Ngay khi Tiêu Chính Văn đang định ra tay dạy cho Khương Mỹ Nghiên không biết trời cao đất dày này một bài học, Khương Vy Nhan vội vàng kéo anh lại, lắc đầu nói: "Tiêu Chính Văn, đừng mà, anh đã đồng ý với em rồi, đừng kích động

". Tiêu Chính Văn nghe xong, thở dài bất lực, buông hai tay ra. Khương Mỹ Nghiên thoát nạn, vội vàng núp sau lưng Khương Thái Xương, cô ta xoa cổ tay bị bóp chặt đến mức nổi hết gân xanh lên, khóc lóc nói:"Ông nội, ông nhìn xem, Khương Vy Nhan cô ta càng lúc càng không coi cháu ra gì rồi

". Khương Vy Nhan cũng không ngừng cúi người, xin lỗi:"Ông nội, cháu xin lỗi, để ông đợi lâu rồi".

"Hừ!", Khương Thái Xương hừ lạnh một tiếng, nói: "Khương Vy Nhan, tôi đã đích thân đến đây, dự án hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, nhà họ Khương tôi nhất định phải lấy bằng được!"

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt cầu cứu, nói:

"Tiêu Chính Văn, em cũng không hiểu mấy cái này, hay là đưa ông nội đi được không? Ông nội đã đích thân đến đây rồi…."

Khương Vy Nhan vẫn luôn suy nghĩ cho Khương Thái Xương, cho nhà họ Khương.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại nói: "Đưa mấy người cũng được thôi, nhưng điều kiện trao đổi không thể thay đổi

". Nghe thấy vậy, sắc mặt Khương Thái Xương trùng xuống, lông mày cau lại. Khương Mỹ Nghiên nghe thấy câu này lập tức nhảy dựng lên, hét lớn:"Đừng có nằm mơ! Cho bọn mày về nhà đã là giới hạn cuối cùng của nhà họ Khương chúng tao rồi!

Những điều kiện khác tuyệt đối không được!"

"Vậy được, Vy Nhan, chúng ta đi thôi

", Tiêu Chính Văn lập tức nắm lấy tay Khương Vy Nhan, xoay người rời đi. Việc này khiến Khương Thái Xương lo lắng vô cùng, lập tức hét lên:"Khương Mỹ Nghiên, quỳ xuống xin lỗi ngay!"

"Hả? Ông nội! Cháu không đâu! Cháu sẽ không xin lỗi con đàn bà chết tiệt này!", Khương Mỹ Nghiên lo lắng giậm chân, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

"Cháu không xin lỗi thì cút ra khỏi nhà họ Khương!

", Khương Thái Xương cũng rất phiền não, nhà họ Khương của lão nhất định phải lấy được dự án hợp tác này, dù lớn hay nhỏ thì đây cũng là sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân! Đứng sau tập đoàn Lợi Dân chính là Sở trưởng của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, Hàn Lợi Dân! Đối với nhà họ Khương đây là cơ hội ngàn năm có một Khương Mỹ Nghiên không cam lòng, cay đắng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sau đó trước mặt tất cả mọi người, bất đắc dĩ quỳ gối xuống trước mặt Khương Vy Nhan, lạnh lùng nói:"Em họ Khương Vy Nhan, chị xin lỗi, trước đây là do chị sai, cầu xin em thứ lỗi cho chị, đưa dự án hợp tác này cho nhà họ Khương đi

". Khương Vy Nhan làm sao chịu được, vội vàng bước lên trước đỡ Khương Mỹ Nghiên dậy, nói:"Chị, chị mau đứng lên đi, em đồng ý với chị….

"Khương Mỹ Nghiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy hất tay Khương Vy Nhan ra, không nói gì, lùi sang một bên, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm cô! Gia đình ba người Khương Thần vẫn luôn trốn trong đám đông vì sợ bị Tiêu Chính Văn nhìn thấy. Bọn họ cứ nghĩ rằng sự việc như vậy là sắp kết thúc rồi, tuy nhiên Tiêu Chính Văn đột nhiên chỉ tay vào người bọn họ, nói:"Còn có ba người bọn họ nữa!

"Từ Phân suýt nữa thì ngất xỉu! Nếu như phải ở trước mặt tất cả mọi người nhà họ Khương xin lỗi con ả chết tiệt đó thì thật sự quá xấu hổ! Sau này bà ta làm còn mặt mũi nào xuất hiện trong nhà họ Khương nữa?"Bố, bố không thể….

", Từ Phân đang định nói, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Khương Thái Xương quét qua người bà ta khiến bà ta run lên bần bật! Khương Vy Nhan cũng vội vàng kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, lo lắng nói:"Tiêu Chính Văn, không cần làm ầm ĩ lên nữa, dù sao bọn họ cũng là bố mẹ em

". Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn nói:"Nếu như em muốn quay về nhà họ Khương mà không bị bắt nạt thì em phải chấp nhận! Đây là hình phạt thích đáng cho bọn họ!

Em đừng quên, trước đây bọn họ đối xử với em và Na Na như thế nào!

"Nghe thấy điều này, Khương Vy Nhan im lặng không nói. Từ Phân bất lực, vội vàng cười nịnh nọt, nói:"Con gái à, xin lỗi con, mẹ sai rồi, con tha lỗi cho mẹ nhé".

"Chị, chị, em xin lỗi, trước đây là do người em trai này mu muội, em bảo đảm, sau này em sẽ coi chị như chị ruột của mình!

", Khương Thần vội vàng cười lấp liếm, vẻ mặt như thái giám thời cổ đại. Khương Vy Nhan vội vàng đồng ý, nói:"Mẹ, Khương Thần, không cần xin lỗi, con không sao, con tha thứ cho hai người

". Chỉ còn duy nhất một mình Khương Học Bác, ông ta thở dài một hơi, cắn răng nói:"Vy Nhan, bố xin lỗi con

". Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan không kìm được cảm xúc, che miệng bật khóc nức nở, lao vào lòng của Khương Học Bác, nói:"Bố, Vy Nhan xin lỗi bố, Vy Nhan khiến bố thất vọng rồi, hu hu hu… Vy Nhan nhớ bố lắm, nhớ bố lắm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!