Chương 24: (Vô Đề)

Khương Thần vừa nói chuyện, ánh mắt còn tràn ngập vẻ tức giận, liếc nhìn Na Na trong vòng tay của Tiêu Chính Văn, sau đó liếc nhìn Tiêu Chính Văn, bất mãn hỏi:

"Anh ta là ai? Chị tìm cho đứa con hoang này một ông bố dượng rồi à? Nhìn người thì thô kệch, chắc anh ta làm ở công trường đúng không? Tôi nói cho chị biết, chị không còn là người nhà họ Khương nữa, giờ chị lại đưa đứa con hoang đó và tên đàn ông vô dụng này tới đây làm gì?"

"Trước khi ông nội phát hiện ra các người thì mau chóng cút đi! Đừng ở đây chướng mắt tôi!"

"Nếu chị đến đây để đòi tiền thì xin lỗi, một đồng cũng không có đâu! Ông nội nói rồi, nhà họ Khương không ai được giúp chị!

"Khương Thần nói liên tiếp mấy câu, trong lòng tràn đầy thù hận và căm ghét Khương Vy Nhan! Ánh mắt của Khương Vy Nhan tràn ngập sự buồn bã và mất mát, cô cảm thấy xấu hổ, vội vàng nói:"Khương Thần, chị có thiệp mời, ông nội kêu chị đến…

"Nói xong, Khương Vy Nhan nóng lòng lấy tấm thiệp mời từ chiếc túi mà cô mua vài chục tệ trên phố ra và đưa cho Khương Thần. Tuy nhiên, khuôn mặt Khương Thần đầy vẻ kinh tởm, cậu ta cướp lấy tấm thiệp mời trong tay Khương Vy Nhan rồi xé ra từng mảnh, sau đó trợn mắt nhìn cô đầy căm hận và hét lên:"Đủ rồi! Đồ đê tiện như chị không xứng ở đây! Nếu không nể tình chị là chị tôi, tôi đã cho vệ sĩ lôi các người ra ngoài lâu rồi!

Bây giờ chị mau đưa hai người họ biến khỏi đây!"

Khương Vy Nhan bật khóc, cô ngồi xổm xuống, vội nhạt nhặt thiệp mời đã bị xé rách trên mặt đất lên, hốc mắt đỏ ửng, cô nói: "Đây là thiệp mời ông nội đưa cho chị, là ông nội gửi cho chị mà, hu hu hu…"

Tấm thiệp mời này rất quan trọng đối với Khương Vy Nhan!

Năm năm rồi, cô đã phải chịu đựng bao tủi nhục và khinh thường, bây giờ cuối cùng cô cũng có thể trở lại nhà họ Khương và tham dự bữa tiệc mừng thọ của Khương Thái Xương! Thế nhưng, Khương Thần đã xé tan nát tấm thiệp mời trước mặt cô!

Điều này tương đương với việc xé tan hy vọng mà Khương Vy Nhan đã đau khổ ôm ấp bấy lâu nay, xé nát cả tổ ấm trong trái tim cô.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, anh cúi người túm lấy Khương Vy Nhan đang nhặt tấm thiệp dưới đất, kéo cô lên.

Nhưng Khương Vy Nhan giãy giụa cố gắng thoát khỏi Tiêu Chính Văn, vừa khóc vừa nói: "Tiêu Chính Văn, anh buông em ra, đó là thiệp mời của ông nội cho em, hu hu hu…"

Tiêu Chính Văn nói: "Anh biết

". Sau đó, Tiêu Chính Văn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thần vẫn đang rất kiêu ngạo kia, lạnh giọng quát:"Cậu, lập tức nhặt thiệp mời trên mặt đất lên, xin lỗi cô ấy!"

Nghe vậy, Khương Thần nhướng mày, khó chịu nhìn Tiêu Chính Văn, chỉ vào mũi mình hỏi:

"Mẹ kiếp! Anh đang nói cái gì vậy? Bảo tôi nhặt nó lên sao? Anh là cái thá gì? Anh là cái thá gì mà dám ở đây ra lệnh cho tôi? À, anh là người đàn ông quê mùa của chị tôi à? Chị tôi thích anh ở điểm nào? Nhìn bộ dạng này của anh thì cũng chỉ là một người bình thường thôi! Anh dựa vào đâu mà đứng đây gào vào mặt tôi như thế hả?"

"Rắc rắc!"

Tiêu Chính Văn thẳng tay nắm chặt cánh tay đang giơ lên của Khương Thần, chỉ hơi dùng sức một chút là có thể bẻ cong cánh tay của cậu ta chín mươi độ, anh tức giận nói:

"Chỉ dựa vào việc Khương Vy Nhan là người phụ nữ của tôi! Chỉ dựa vào việc vừa rồi cậu không tôn trọng cô ấy và con gái của tôi là tôi có thể giết chết cậu!"

Đột nhiên sát khí nổi lên!

"Aaa! Tay tôi, tay tôi … đau quá!"

Khương Thần lúc này phải khom lưng, sắc mặt đau đớn, cánh tay đau nhức làm trên trán cậu ta ướt đẫm mồ hôi.

"Khương Vy Nhan! Mau bảo anh ta buông ra! Nếu không, tôi sẽ không buông tha cho chị đâu!", Khương Thần uy hiếp.

"Còn dám uy hiếp?

"Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh đá vào đầu gối Khương Thần một cái, khiến Khương Thần lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn! Khương Vy Nhan cũng bị hành vi đột ngột của Tiêu Chính Văn làm cho hoảng sợ, sắc mặt tái mét, khi phản ứng lại, cô lập tức chạy tới nắm lấy cánh tay Tiêu Chính Văn, sốt ruột nói:"Tiêu Chính Văn, đừng!

Nó là em trai của em, xin anh đừng làm tổn thương nó… "

"Nhưng vừa rồi cậu ta sỉ nhục em, em vẫn muốn cầu xin cho cậu ta sao?

", Tiêu Chính Văn cau mày hỏi. Cả khuôn mặt Khương Vy Nhan ướt đẫm nước mắt, cô liếc nhìn Khương Thần đang đau đớn, gật đầu nói:"Xin anh buông tha cho nó, dù sao nó cũng là em trai em…

"Tiêu Chính Văn cau mày, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thần, sau đó anh buông tay ra. Khương Thần được thả ra, cậu ta bưng cánh tay bị gãy, sắc mặt tái nhợt, lập tức nhảy dựng lên mắng Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn:"Khương Vy Nhan! Chị được lắm! Còn dám đem người đàn ông quê mùa này tới đây gây chuyện!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!