Đối mặt với đám vệ sĩ của nhà họ Ninh vừa xông vào này, Long Nhất nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó hung hăng ra tay!
Chỉ nghe "rầm rầm" vài tiếng, những vệ sĩ kia đồng loạt bay ra ngoài, húc đổ rất nhiều bàn ăn!
Cả sảnh chính trở nên hỗn loạn, rất nhiều người ngã xuống đất không ngừng kêu rên!
Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, nhất thời không nói nên lời, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại!
"…"
"Thằng cha này là ai vậy? Có phải là tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó không?"
Một lúc lâu sau, một giọng nói nhỏ nhẹ khẽ vang lên trong sảnh lớn.
Rất nhẹ, rất nhỏ!
Chủ nhân của giọng nói đó như sợ rằng sẽ xúc phạm đến người không biết từ đâu tới là Tiêu Chính Văn kia, đối với mọi người ở đây thì anh giống như một kẻ giết người!
Tuy nhiên.
Vù!
Ngay khi người đó vừa dứt lời, Long Nhất nhanh chóng ra tay, con dao bay ra khỏi tay anh ta, xé tan bầu không khí lao tới cắt ngang cổ người đó!
"Dám xúc phạm chủ soái! Đáng chết!", Long Nhất lạnh lùng nói, ánh mắt như chim ưng quét qua tất cả mọi người có mặt ở sảnh!
Mọi người liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đó, anh ta đang cầm chén trà trong tay, lúc này cổ anh ta bắn ra máu và anh ta lập tức ngã xuống đất!
"Aaa!"
Những tiếng la hét liên tiếp vang lên, lúc này những vị khách đó đã đã không còn quan tâm được gì khác, liều mạng chạy trốn khỏi sảnh chính!
Cả sảnh lớn đã trở nên nhốn nháo như vỡ chợ!
Trong đám đông lộn xộn, Ninh Kỳ Nhi nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng sừng sững ở đó, anh thật sự rất bình tĩnh và mang một khí thế kinh người!
Trong phút chốc, Ninh Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm năm năm trước, lẽ nào bản thân cô ta đã lựa chọn sai rồi sao?
Tuy nhiên, mọi thứ đã xảy ra rồi!
Bàn tay ngọc ngà của Ninh Kỳ Nhi siết chặt váy cưới trên người, từng giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, đó không phải là vì cô ta cảm thấy hổ thẹn với Tiêu Chính Văn, mà là cô ta cảm thấy tức giận! Cô ta vô cùng tức giận khi Tiêu Chính Văn đã phá hoại lễ đính hôn của mình!
Anh đã phá hỏng mọi thứ mà cô ta đã chuẩn bị trong mấy năm qua!
"Tiêu Chính Văn! Đủ rồi đó!"
Ninh Kỳ Nhi không nhịn được nữa, cô ta hậm hực lao về phía Tiêu Chính Văn rồi quát ầm lên: "Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi, chuyện này rất quan trọng đối với tôi! Tôi không cho phép bất cứ ai phá hủy nó, bao gồm cả anh, Tiêu Chính Văn! Anh không nên xuất hiện ở đây, sự xuất hiện của anh chính là sự sỉ nhục, sự thất bại đối với tôi!"
Vừa rống lên, Ninh Kỳ Nhi vừa cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, xông về phía Tiêu Chính Văn, hung hăng đâm về phía ngực trái của anh!
Ngay lúc đó, đôi mắt sáng như sao của Tiêu Chính Văn phản chiếu những vị khách đang chạy tán loạn khắp nơi, và phản chiếu hình ảnh Ninh Kỳ Nhi đang lạnh lùng cầm dao gọt hoa quả và đâm về phía anh!
Con dao gọt hoa quả lóe lên tia sáng kia đột nhiên dừng lại ở vị trí chỉ cách trái tim của Tiêu Chính Văn mười centimet!
Tiêu Chính Văn đưa tay lên, siết chặt cổ tay Ninh Kỳ Nhi, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: "Hôm nay, cô có cảm thấy hối hận về việc mình đã làm năm năm trước không?"
Ninh Kỳ Nhi đang nắm chặt con dao gọt hoa quả và cố gắng đâm xuống, nhưng dù cô ta có cố gắng hết sức thì cũng không có cách nào đâm xuống được!
Cô ta lạnh lùng cười một tiếng rồi rống lên: "Hối hận sao? Không bao giờ! Nếu có thì điều tôi hối hận chính là ngay từ đầu đã không giết chết anh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!