Chương 2: (Vô Đề)

Cùng lúc đó, bệnh viện nhân dân thành phố Tu Hà, mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen xông thằng vào trong phòng bệnh, đuổi hết y bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho Na Na ra ngoài.

Khương Vy Nhan sốt ruột, gào lên đầy xé lòng: "Các người là ai? Các người làm gì? Con gái tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!

"Bịch, bịch, bịch! Tiếng giày da nện trên nền gạch men, giống như tiếng chuông của tử thần, vang lên trong phòng cấp cứu. Một người đàn ông trẻ trung, đẹp trai, mặc bộ vest màu trắng bước vào, khóe miệng mang theo nụ cười âm hiểm, nói:"Khương Vy Nhan, thế nào, điều kiện mà tôi nói em đã suy nghĩ chưa?

Tai nạn xe lần này, chỉ là một lời cảnh cáo nho nhỏ, chỉ cần em đáp ứng điều kiện của tôi, ngủ với tôi vài đêm, viện phí của con gái em tôi sẽ lo tất, tôi còn tìm bác sĩ tốt nhất cho con bé

". Khương Vy Nhan quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia, nhíu mày, nỗi hận thấu xương khiến cô bước trực tiếp tới, kéo cà vạt của hắn, hét lên:"Kim Thái! Là anh, là anh đã cho người đâm con gái tôi! Tại sao anh lại làm như thế, tại sao?

Nó mới có 4 tuổi, mới có 4 tuổi mà thôi… Hu hu hu..

"Khương Vy Nhan nức nở, nước mắt không ngừng trào ra, tay liên tục đấm vào người đàn ông trước mặt. Bốp! Khương Thái tát một cái thật mạnh lên mặt Khương Vy Nhan, sau đó siết chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô, cảnh cáo bằng giọng nói tàn khốc:"Khương Vy Nhan! Đây là cô tự tạo nghiệp! Ông đây tốn bao nhiêu công sức trên người cô, mà cô lại không thèm ngó ngàng gì đến ông!

Tôi biết, Na Na là tất cả của cô, cho nên tôi muốn hủy hoại nó, tôi đã tìm một chiếc xe tải lớn, cố ý đâm vào nó, bùm… cô nghe, âm thanh mới vui tai làm sao".

"A a a! Kim Thái, tên ác ma nhà anh! Anh là đồ biến thái! Tôi phải báo cảnh sát bắt anh! Tôi phải liều mạng với anh!"

Khương Vy Nhan căn bản không thể chịu nổi nữa, liều mạng giãy giụa, nhưng Kim Thái lại vung tay tát thêm một cái nữa, sau đó lại nắm chặt tóc của Khương Vy Nhan, véo chiếc má sưng đỏ giàn giụa nước mắt của cô, nói:

"Cô liều mạng với tôi? Có tin, một câu của tôi, cả bệnh viện này không ai dám chữa bệnh cho con gái của cô không!!! Lẽ nào, cô bằng lòng nhìn đứa con hoang đáng thương này chết trong bệnh viện hay sao?!"

"Cô nghe đi…

"Kim Thái nhắc nhở. Trên giường bệnh, Na Na đeo ống thở, hơi thở yếu ớt, ánh mắt uể oải nhìn Khương Vy Nhan bị Kim Thái sỉ nhục, run rẩy vươn đôi tay nhuộm đỏ máu tươi, nói:"Mẹ ơi, chú ta là đồ xấu xa… thả mẹ tôi ra, bố tôi… sắp quay về rồi, mẹ nói bố sẽ đến thăm Na Na, bố nhất định sẽ đánh chú… Bố là siêu nhân…"

"Hu hu hu!"

Khương Vy Nhan bị Kim Thái nhéo cằm tới nỗi không thể nhúc nhích, nước mắt sớm đã giàn dụa, vừa bất lực vừa đau khổ, nghẹn ngào nói: "Na Na, con gái của mẹ, đều do mẹ không tốt…"

Sau đó, Khương Vy Nhan trực tiếp quỳ xuống, quỳ ngay trước mặt Kim Thái, ôm lấy đùi hắn, khóc lóc cầu xin: "Kim thiếu gia, tôi cầu xin anh, tha cho tôi và con gái tôi đi, Na Na mới có 4 tuổi, nó mới có 4 tuổi thôi, cầu xin anh đó, anh nói gì tôi cũng đồng ý hết, cầu xin anh, để bệnh viện cấp cứu cho con gái tôi…"

Khương Vy Nhan không ngừng đập đầu xuống nền gạch, "bụp bụp bụp

", tới nỗi đầu chảy máu. Kim Thái hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống, tay vừa véo khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt của Khương Vy Nhan, vừa lắc đầu tặc lưỡi, nói:"Khương Vy Nhan, sớm biết thế này thì ngày xưa cần gì phải thế, tôi cũng không muốn, em xem em đi, khóc thành bộ dạng gì rồi, tôi sẽ đau lòng lắm

". Nói xong, Kim Thái móc chiếc khăn tay từ trong túi áo vest ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan toàn thân run rẩy, không dám trốn tránh."Được rồi, cho em thời gian 10 phút, trang điểm cho kĩ càng, tôi ở trên xe ngoài kia đợi em. Nhớ rõ, sự lựa chọn của em, quyết định con gái em sống hay chết

". Nói xong, Kim Thái nở nụ cười dâm tà, ghé sát tai Khương Vy Nhan, nhỏ giọng nói:"Tôi đã sốt ruột muốn có được em lắm rồi, Khương Vy Nhan, em là của tôi, ha ha ha…"

Kim Thái rời khỏi phòng cấp cứu, ra khỏi cửa, hắn nói với mấy thuộc hạ ở ngoài cửa với ánh mắt ác độc:

"Lát nữa, sau khi cô ta ra ngoài, bất cứ y bác sĩ nào cũng không được vào trong cứu đứa con hoang kia! Tao muốn nó chết!"

"Vâng, Kim thiếu gia!

"Mấy tên thuộc hạ đáp. Khương Vy Nhan ở trong phòng bệnh, bò lết tới đầu giường, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Na Na, lau nước mắt chảy từ khóe mắt của cô bé, nói:"Na Na, đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây".

"Mẹ ơi, Na Na đau, Na Na đau khắp người, khi nào thì bố mới đến thăm Na Na… Mẹ, mẹ đừng có đi với cái tên xấu xa kia…

", Na Na nằm trên giường bệnh, ánh mắt trong sáng nhìn Khương Vy Nhan. Khương Vy Nhan lau nước mắt, hít mấy hơi thật sâu, hôn lên trán của Na Na, đôi môi run run, nước mắt lưng tròng:"Na Na yên tâm, mẹ ra ngoài một lát sẽ về ngay. Đây là số điện thoại của bố, nếu con có nhớ bố, thì nói với điện thoại….

Bố nhất định sẽ quay về, con không phải muốn gặp bố nhất sao, Na Na phải kiên cường đó…"

Khương Vy Nhan nói xong, nhét điện thoại vào tay Na Na, sau đó đứng dậy, nhìn cô con gái đáng thương của mình thêm mấy lần, nhấc túi xách bước vào phòng vệ sinh, đánh phấn, tô son, vẽ mày…

Cuối cùng, Khương Vy Nhan nhìn bản thân trong gương, xinh đẹp rung động lòng người, cô nuốt những giọt nước mắt ở hốc mắt vào trong, lặng lẽ cầm con dao gọt hoa quả đã chuẩn bị sẵn để vào trong túi xách.

Sau đó, cô rời khỏi phòng bệnh, đi ra khỏi bệnh viện, tới cổng, nhìn thấy chiếc xe Benz S đang đậu ở cổng. Khương Vy Nhan nắm chặt túi xách, hít một hơi sâu, cất bước lên xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!