Bảo vệ đang đứng chắn ở cửa, lập tức khom người lui về phía sau, một ông lão chống gậy, mặc bộ đồ thời Đường màu đen, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thần thái uy nghiêm của bậc bề trên!
Nhất là ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy hoảng loạn, bất giác cúi đầu!
Nhưng việc này nào có tác dụng với Tiêu Chính Văn! Trên chiến trường, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy hàng trăm nghìn ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như vậy!
Lúc này, Khương Thái Xương sau khi nhìn thấy Khương Vy Nhan, một sự ghê tởm mạnh mẽ xẹt qua khóe mắt lão!
Sau đó, ánh mắt lạnh lùng như băng của lão dừng lại trên người Tiêu Chính Văn, khoảnh khắc đó, tim lão giật bắn!
Khí thế trên người người đàn ông trẻ tuổi này thật đáng sợ! Đặc biệt là đôi mắt giống như thần chết vậy! Cho dù là hổ báo cáo dữ sau khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn, đều sẽ hoảng loạn bỏ chạy, huống hồ là một ông lão bảy, tám mươi tuổi!
Khương Thái Xương là người nắm quyền nhà họ Khương hơn năm mươi năm, là nhân vật có tiếng nói lớn nhất của nhà họ Khương! Đồng thời cũng là trụ cột tinh thần của nhà họ Khương!
Khương Thái Xương cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Tu Hà! Lão đã dẫn dắt toàn bộ nhà họ Khương từ một gia tộc nhỏ hạng tư ở Tu Hà lên vị trí thế gia hạng hai như bây giờ!
Thậm chí còn có khả năng trở thành thế gia hạng nhất!
"Ông nội! Ông nhìn xem, con ả chiết tiệt Khương Vy Nhan lại dám dắt theo tên lưu manh này đến nhà họ Khương chúng ta! Cô ta còn trơ trẽn yêu cầu ông đích thân ra ngoài đón tiếp bọn chúng!", Khương Mỹ Nghiên đang dìu Khương Thái Xương, cô ta cố tình thêm dầu vào lửa, phẫn nộ nói.
Trong lòng cô ta căm hận Khương Vy Nhan, mặc dù trước đây, ở nhà họ Khương, cô ta là chị họ của Khương Vy Nhan, tuy nhiên cô ta hoàn toàn không được Khương Thái Xương coi trọng và cưng chiều.
Dù cho có đồ ăn ngon hay quần áo đẹp gì, thậm chí trong một số dịp quan trọng, trong lòng Khương Thái Xương chỉ nghĩ đến Khương Vy Nhan!
Năm năm trước, sau khi Khương Vy Nhan bị trục đuổi khỏi nhà vì vụ bê bối gây chấn động Tu Hà, Khương Mỹ Nghiên mới được Khương Thái Xương coi trọng, mới giành được vị trí trọng yếu trong nhà họ Khương như bây giờ! Vì vậy, cô ta rất hận Khương Vy Nhan, hận cô đã cướp đi mọi thứ của cô ta!
Bây giờ, đương nhiên cô ta không muốn Khương Vy Nhan xuất hiện ở nhà họ Khương!
Khương Thái Xương nhíu mày trầm mặc, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Khương Vy Nhan, lạnh lùng nói:
"Khương Vy Nhan, năm năm trước, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương rồi, hôm nay đến đây là muốn làm gì? Khương Thái Xương tôi không có loại cháu gái làm bại hoại thanh danh của gia tộc như cô! Nếu như không có chuyện gì, cô lập tức cút ngay đi cho tôi!"
"Ông nội!", khoảnh khắc Khương Vy Nhan nhìn thấy Khương Thái Xương, cô bật khóc nức nở, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt!
Năm năm rồi, bất cứ lúc nào cô cũng nhớ tới ông nội của mình, bố mẹ của mình, nhà của mình!
Từ nhỏ, là ông nội thương cô nhất, tuy nhiên, cô đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, hại nhà họ Khương mất mặt, hại nhà họ Khương mất đi cơ hội quý báu được thăng cấp thành thế gia hạng nhất…
Khương Vy Nhan chưa bao giờ trách nhà họ Khương, càng không nói đến việc hận Khương Thái Xương, bởi vì vô luôn cho rằng chính mình đã làm bại hoại thanh danh nhà họ Khương. Vì vậy, khi nhìn thấy ông nội, trong lòng Khương Vy Nhan cảm thấy rất có lỗi, cả người cô run lên, khóc không thành tiếng.
Tiêu Chính Văn ôm chặt Khương Vy Nhan, nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt anh, anh làm sao không biết trong lòng cô đang nghĩ gì chứ.
Đây hoàn toàn không phải lỗi của Khương Vy Nhan!
Là lỗi của anh! Là lỗi của nhà họ Ninh và tứ đại gia tộc!
Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch tốt bụng này đã một mình gánh vác tất cả, cô từng là một cô gái hồn nhiên với nụ cười tỏa nắng, nhưng bây giờ cô đã trở thành một người mẹ, năm năm qua phải trải qua không biết bao nhiêu đắng cay khổ cực.
"Phịch!", Khương Vy Nhan đẩy Tiêu Chính Văn ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Khương Thái Xương, khóc lóc cầu xin: "Ông nội, Vy Nhan về để thăm ông, là Vy Nhan không đúng, cầu xin ông nội tha thứ cho Vy Nhan, hu hu hu…"
Khương Thái Xương không thèm nhìn cô, lạnh lùng nói: "Hừ! Cô đừng giả bộ trước mặt tôi nữa! Tránh ra, tôi phải ra ngoài!"
"Nghe thấy chưa! Khương Vy Nhan, con đàn bà chết tiệt mau tránh ra! Ông nội còn phải đi gặp khách quý! Làm lỡ dở thời gian của người ta, mày chịu trách nhiệm được không!", Khương Mỹ Nghiên hét lên: "Người đâu, mau kéo còn đàn bà đáng chết này ra cho tôi!"
"Để tôi xem ai dám!", Tiêu Chính Văn đột nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt lạnh lùng quét qua làm cho đám bảo vệ sợ hãi không dám nhúc nhích!
"Anh là ai? Chuyện trước đây còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại dám đến nhà họ Khương chúng tôi huênh hoang! Anh thật sự không coi nhà họ Khương chúng tôi ra gì đúng không?", Khương Mỹ Nghiên tức xì khói đầu, đây là lần thứ hai cô ta bị người đàn ông không biết từ đâu ra chạy đến đây dọa nạt!
Tức chết mất!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!