Chương 1: (Vô Đề)

"Mẹ, Na Na không muốn chết, Na Na nhớ bố! Mẹ có thể nói cho Na Na biết bố Na Na là ai không… Bố sẽ đến thăm Na Na chứ… Na Na không phải là con hoang… Hu hu hu…"

Khương Vy Nhan mặt lấm lem nước mắt, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Na Na lúc này cả người đang bê bết máu nằm trên giường bệnh, khóc: "Bố sẽ tới thăm con, Na Na nghe lời…"

Trong cơn hoang mang cực độ, Khương Vy Nhan lấy điện thoại ra, gọi tới số mà năm năm nay cô chưa hề gọi lấy một lần.

"Tiêu Chính Văn, tôi là Khương Vy Nhan, Na Na gặp tai nạn giao thông, con gái của chúng ta sắp chết rồi, cầu xin anh, anh có thể quay về thăm Na Na… Con bé vẫn luôn muốn gặp anh… Cầu xin anh đó… Rốt cuộc anh ở đâu hả, hu hu hu."

Khương Vy Nhan ngã quỵ xuống nền đất, khóc không ra tiếng, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

"Khương Vy Nhan?"

Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Chính Văn đang ở trên đài phong tướng ở Thi Sơn xa xôi, trên người mặc quân phục hoa văn rồng xanh, lúc này cả người đều run lên!

Hôm nay toàn bộ khu vực Thi Sơn đều đóng cửa, một trăm nghìn binh sĩ xếp thành hàng, cờ bay rợp trời!

Hôm nay là đại lễ phong tướng mười năm mới tổ chức một lần ở Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn cùng với ba trăm nghìn quân Phá Long, sát phạt đại quân hàng triệu người của tám đất nước, bình định chiến tranh biên giới, trở thành chủ soái của quân khu Bắc Lương – một trong năm quân khu lớn của đất nước.

Hôm nay, chính là đại lễ phong tướng của anh!

Nhưng, lúc này, anh đột nhiên nhận được cuộc điện thoại mà năm năm nay chưa từng liên lạc.

Tiêu Chính Văn lập tức gọi lại, nhưng không có ai bắt máy.

Ngay sau đó, anh bỏ luôn đại lễ phong tướng, dưới ánh mắt chăm chú của trăm quan cùng trăm tướng, chạy vội xuống chân núi Thi Sơn.

Trăm quan và trăm tướng đều bị chấn động, đây là đại lễ phong tướng đó, là thời khắc vinh quang nhất, huy hoàng nhất! Tiêu Chính Văn lại từ bỏ đại lễ phong tướng, anh ta định đi đâu vậy?

Brừm!

Thời khắc đó, tia lạnh vô tận tỏa ra từ trên người của Tiêu Chính Văn, anh nhảy lên chiếc xe Jeep quân dụng bằng tốc độ nhanh nhất, vài thuộc hạ trung thành cùng vào sinh ra tử với anh cũng nhanh chóng lên xe!

"Mau! Lập tức lái về Tu Hà cho tôi! Mau! Dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra cô ấy!"

Tiêu Chính Văn giận dữ hét lớn với thuộc hạ phía trước, đến nỗi giọng đã khàn đặc đi, giọng anh như rồng gầm được tôi luyện từ chém giết và tàn bạo trên chiến trường năm năm nay, lúc này làm chấn động cả trời đất.

Còn lúc này, Tiêu Chính Văn sớm đã nước mắt lưng tròng, hốc mắt ửng đỏ.

Thuộc hạ trong xe nhìn thấy bộ dạng nước mắt nhạt nhòa, tinh thần kích động của Tiêu Chính Văn lúc này, khuôn mặt ai nấy đều hoảng sợ, trong lòng kinh hãi.

Không nói thêm lời nào, thuộc hạ ngồi ghế lái liền khởi động xe quân dụng, chân đạp ga, chiếc xe liên vọt thẳng ra ngoài như tia chớp!

Còn người còn lại, thì nhanh chóng định vị vị trí chính xác của số điện thoại này ở Tu Hà thông qua vệ tinh.

Cũng lúc này, ba chiếc xe Jeep quân dụng cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau xe của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, lòng nóng như lửa đốt, tinh thần kích động đến nỗi cả người đang run lên bần bật.

Hốc mắt của anh sớm đã bị nước mắt lấp đầy.

Khương Vy Nhan…

Na Na…

Con gái của chúng ta…

Tiêu Chính Văn không thể kìm nén được sự kích động trong nội tâm, phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Tiêu Chính Văn anh có con gái, năm năm rồi, anh không hề hay biết, mình lại có một đứa con gái!!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!