Sự khởi đầu của khe mang
Chân không chạm được đáy, Hạ Vũ nhất thời quên mất cách lặn.
Nhờ vào DNA của loài sứa, bơi lội từ lâu đã là sở trường của Hạ Vũ. Trong suốt những năm tháng ở viện nghiên cứu, thời gian hạnh phúc nhất của cậu chính là nghiên cứu khi bơi lội, chỉ là giờ đây nó lại trở thành cách để cậu chạy trốn.
Quả nhiên lúc nãy Mặc An đang cố gắng nhắc nhở cậu!
Hạ Vũ bất cẩn nuốt phải một ngụm nước bẩn, mùi vị đó suýt nữa khiến cậu nôn hết những gì có trong bụng. Vô số con đỉa đang bò nhanh về phía này, cứ như thể chúng cũng có ý thức giống trí tuệ nhân tạo, không còn bò loạn xạ nữa.
"A! Cứu tớ với!" Dưới chân Mễ Đâu không có điểm tựa, cậu ta sợ đến mức tay chân loạn xạ, hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Đừng nói đến bơi lội, ngay cả việc hít thở cũng quên, nước không ngừng tràn vào miệng rồi lại bị cậu ta phun ra từng ngụm.
Quả trứng sau lưng cậu ta bắt đầu chuyển động, cảm giác đó rất rõ rệt, như thể cá con bên trong đang trải qua nỗi đau đớn tột cùng.
Dây rốn trên bụng của Mặc An nối liền với thành trứng, dù nước bao quanh vẫn là nước ối ban đầu, nhưng chất lượng nước bên ngoài đã thay đổi. Quả trứng lẽ ra phải phát triển trong biển sâu nay lần đầu tiếp xúc với nước bẩn của xã hội loài ngườ, loài cá sống nhờ nước lại lần đầu trải nghiệm cảm giác nghẹt thở chưa từng có.
Vây tai dài mềm mại một lần nữa rút về phía sau tai, dường như không thể mở ra. Đôi bàn tay màu xanh nhạt của hắn bắt đầu vung loạn, muốn đẩy đi mùi hôi tanh trong nước.
Khác với tay người, ngón tay của nhân ngư trời sinh đã sắc nhọn, màng tay giữa các ngón cũng rõ ràng hơn người thường, như một lớp da màu xanh nhạt. Trong lúc đau đớn tột cùng, ánh mắt của Mặc An nhìn về phía bóng dáng Hạ Vũ ở không xa.
Hạ Vũ vẫn chưa từ bỏ.
Cậu vẫn đang cố gắng bơi, mang theo cả Mễ Đâu, điều này còn vất vả hơn nhiều so với việc chỉ bơi một mình. Khoảng cách đến bờ chỉ còn hơn hai mét, nhưng lại xa vời vợi. Dòng nước gần như cuốn họ tách rời nhau, họ chỉ có thể nắm chặt lấy nhau mạnh hơn nữa.
"Đi theo tớ, theo tớ nào…" Hạ Vũ tiếp thêm dũng khí cho Mễ Đâu, lại bất cẩn nuốt thêm một ngụm nước bẩn. Tình trạng của Mễ Đâu còn tệ hơn, thỉnh thoảng lại chìm hẳn xuống nước, cả người biến mất. Hạ Vũ ngửa bụng nhỏ lên, không ngừng đạp nước, hai tay nắm chặt cậu bé.
Sứa con sẽ không chết trong nước, sứa là loài giỏi nổi trên mặt nước nhất. Hạ Vũ cũng tự tiếp thêm tinh thần cho mình, nhưng những gì đang xảy ra trên bờ quá đỗi kinh hoàng, khiến người ta rùng mình.
Phần th*n d*** của người đàn ông kia đã không còn, chỉ còn lại phần ngực, tay và đầu trơ trọi trên mặt đất.
"Ha ha ha, sao tôi lại không nhìn thấy nữa? Mắt tôi đâu rồi? Ha ha ha… tôi không muốn làm tầng lớp thấp nhất, tôi không muốn, ha ha ha vậy là được rồi, ngài muốn bao nhiêu thì lấy đi, tôi không muốn… hì hì hì…" Hắn ta bật cười điên loạn, giọng cười như một kẻ tâm thần. Trong cơ thể hắn ta dường như có một con quái vật khổng lồ đang hút cạn tất cả — ngũ quan trên mặt hắn ta hoàn toàn lõm xuống, trên mặt xuất hiện thêm vài cái lỗ máu đỏ au.
Hắn ta càng lúc càng thấp xuống, cơ thể như tan chảy sụp xuống, cơ bắp, xương, mỡ đều biến thành đỉa. Chúng ở khắp nơi, bò ra từ những lỗ máu trên mặt hắn ta, hốc mắt, mũi, miệng, lỗ tai… tất cả đều trở thành tổ của đỉa.
Dày đặc, quấn lấy nhau từng con một, như một tấm thảm đỏ rùng rợn bò kín mặt đất. Cuối cùng, cả cơ thể biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vô số con đỉa, bò nhanh về phía dòng nước, tạo thành một tấm thảm nhung đỏ kinh tởm. Hạ Vũ rùng mình, cảm giác như lũ đỉa ấy đang bò lên người mình. [ê má khúc này tự nhiên nổi da gà má ơi]
Những con đỉa lạnh lẽo mềm mại dính lên da cậu, vẫn chưa đủ, chúng còn muốn chui vào tai, miệng và lỗ mũi, bám vào mạch máu và xoang mũi, đi vào não. Hạ Vũ tận mắt nhìn thấy một con người sống bị đỉa trong cơ thể ăn sạch, sau cú sốc dữ dội, cậu cắn mạnh vào đầu lưỡi!
Không đau, nhưng đủ để khiến bản thân tỉnh táo!
"Mễ Đâu! Nhanh! Bơi đi!" Hạ Vũ lại ngửa người, đạp nước dưới nước. Bất kể thứ kia là gì, họ không thể chết ở đây, nhà máy điện số 3 sắp tới rồi, nơi đó sẽ an toàn.
Nơi đó sẽ rất an toàn, rất an toàn… Hạ Vũ lặp đi lặp lại trong đầu, cuối cùng đầu cậu đập vào một phiến đá cứng – chính là bờ bên kia.
Đến nơi rồi! Hạ Vũ tạm thời buông một tay, bám lấy mép bờ, trèo lên rất vất vả, trượt xuống mấy lần. Cuối cùng cậu cũng trèo lên được, vừa định kéo Mễ Đâu lên, thì thấy bên kia lũ đỉa đã bò đến bờ, thậm chí còn có vài chục con nhảy xuống nước.
Chúng biết bơi! Hạ Vũ tuyệt vọng, cứ nghĩ vượt qua dòng nước là có thể sống, không ngờ…
"Mễ Đâu, nhanh lên đây, tớ kéo cậu!" Không còn thời gian để nghĩ, Hạ Vũ kéo mạnh Mễ Đâu lên, nhưng quả trứng vẫn còn chìm dưới nước. Áo blouse trắng bị Mễ Đâu kéo chặt, cậu ta ho sặc sụa dữ dội. Chưa kịp thở thì khuôn mặt tròn nhỏ đã bị Hạ Vũ mạnh tay xoay lại.
"Cậu mau chạy đi, cậu khỏe hơn, hãy mang Mặc An rời khỏi đây. Tớ… tớ… tớ sẽ chặn hậu!" Hạ Vũ run rẩy nói, nếu giáo sư Vương Cầm có thể vì cậu mà chặn hậu, vậy thì cậu cũng có thể để người khác sống tiếp.
Mễ Đâu lắc đầu, ho đến nói không nên lời, một tay túm tay áo blouse trắng, tay kia túm lấy Hạ Vũ. Ý của cậu bé rất rõ ràng, nếu đi thì phải cùng nhau đi, đừng bỏ lại ai.
"Tớ sắp chết rồi, cậu nhất định phải nuôi lớn Mặc An, không được thất hứa." Hạ Vũ đã khóc, cậu biết rất rõ cái giá của việc ở lại. Đám đỉa đó sẽ ăn sạch thân thể nhỏ bé của cậu, không còn một giọt máu hay mảnh xương nào. Quá trình đó chắc chắn rất đau đớn, hy vọng bản thân có thể chịu đựng được.
Đau đớn như vậy, Mễ Đâu và Mặc An không cần phải trải qua. Hạ Vũ vừa khóc vừa kéo tay áo blouse trắng lên, trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng bản thân bị ăn đến mức da nát thịt tan. Tay cậu run đến mức khi chạm vào quả trứng cũng không cảm nhận được gì lạ thường, cho đến khi thấy tay của Mễ Đâu cũng đang run.
Lúc này Hạ Vũ mới nhận ra, loại run rẩy này không bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!