Chương 8: (Vô Đề)

Khủng Hoảng Ký Sinh

Nhân ngư sau khi trưởng thành và hình thành bầy đàn thì trong đại dương sẽ không còn thiên địch nữa — đây là điều mà Mặc An đã biết ngay từ khi có ý thức.

Khi con non phát triển hoàn toàn thành thể trưởng thành, nhân ngư gần như không có đối thủ trong lòng biển sâu. Nhưng khi chúng vẫn còn là con non, thì có vài loài sinh vật xem chúng là thức ăn chính.

Hoặc chỉ đơn giản là để giải trí.

Chúng sẽ mổ xẻ những phôi cá còn đang phát triển trong trứng, những cá con lúc này không hề có khả năng phản kháng, kết cục chỉ có một: Trở thành từng mảnh xác xương dưới đáy biển. Vì vậy, nhân ngư trưởng thành luôn tập trung số lượng lớn quanh khu vực ấp trứng để bảo vệ thế hệ sau của mình.

Cá con cần khoảng mười năm để trưởng thành và phá vỏ trứng chui ra, nhưng trước đó chúng đã là sinh thể sống. Chúng có cảm xúc riêng — hỷ, nộ, ai, lạc (mừng, giận, buồn, vui) — và có thể giao tiếp với tộc đàn thông qua màng trứng. Mặc An vẫn chưa biết rõ thiên địch của mình là gì, nhưng bản năng sinh tồn khắc sâu trong DNA khiến hắn ngay lập tức dựng vảy lên đề phòng.

Thứ đang truy đuổi họ lúc này chưa chắc là thiên địch, nhưng Mặc An đã học được cách sinh tồn.

Không chỉ mình hắn cố sống sót, mà cả Hạ Vũ và Mễ Đâu cũng đang chạy trối chết. Hạ Vũ không chắc Mễ Đâu bao nhiêu tuổi, có thể là sáu hoặc bảy, hai người cao ngang nhau, nhưng thể chất của Mễ Đâu thì rõ ràng mạnh hơn cậu gấp nhiều lần. Mễ Đâu cõng Mặc An trên lưng mà hơi thở vẫn đều đặn, đôi chân trần lao vun vút trên mặt đất.

Đôi giày kia đang mang ở chân Hạ Vũ, tiếng động lạ phía sau càng lúc càng gần, khiến cậu vì mất thăng bằng mà ngã sấp mặt. Cú ngã đập cằm xuống đất, máu lập tức chảy ra, nhưng lúc này Hạ Vũ chẳng kịp để tâm, chỉ ngoái đầu lại nhìn rồi lập tức bò dậy tiếp tục chạy.

Máu từ cằm chảy xuống cổ, nhỏ từng giọt trên làn da mỏng manh, nhưng sau lưng vẫn chẳng thấy gì. Thế nhưng âm thanh kia sao lại càng lúc càng gần?

"Là cái gì thế, là cái gì thế hả?!" Mễ Đâu không dám quay đầu lại, sợ rằng sẽ thấy một thứ có thể dọa chết mình.

"Không… không có gì cả, không, không có!" Hạ Vũ ấp úng đáp lời.

Mễ Đâu không hỏi nữa, cậu ta không biết Hạ Vũ thật sự không thấy gì, hay chỉ đang cố trấn an mình, nhưng quan trọng nhất bây giờ là không được dừng lại. Cứ thế, hai đứa nhỏ tiếp tục chạy, chạy đến mệt thì chạy chậm lại, gom sức thì lại tăng tốc, cuối cùng — cả hai cùng nhìn thấy cánh cửa ấy.

"Thấy rồi! Ở kia kìa!" Mễ Đâu hét lên, ánh mắt bừng sáng.

"Á…" Hạ Vũ đã không còn đủ hơi để nói chuyện, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cậu chưa từng đổ nhiều mồ hôi đến vậy trong đời, như thể từng giọt nước trong cơ thể đều bị vắt kiệt. Cậu lại quay đầu nhìn lần nữa, hành lang dài phía sau vẫn không có gì cả.

Ánh đèn trắng lạnh lẽo soi chiếu tất cả, tái nhợt và vô hồn.

Bẹp bẹp, bẹp bẹp… nhưng âm thanh kia vẫn càng lúc càng gần.

Tinh Vệ: [Mở cánh cửa này ra, vật chủ ký sinh vẫn còn ở gần đây.]

"Mở ra? Mở kiểu gì?" Hạ Vũ nhào tới cánh cửa, cứ tưởng đây là cửa mã hóa, nhưng tìm mãi cũng không thấy chỗ nào để nhập mật mã.

Bẹp bẹp, bẹp bẹp — âm thanh sau lưng vẫn dồn dập tiến tới, khiến cả Hạ Vũ và Mễ Đâu đều rùng mình lạnh sống lưng. Một giọt nước dính nhớp rơi từ trần nhà xuống, vừa vặn chui vào sau cổ áo của cả hai. Dù không đến mức buốt lạnh thấu xương, nhưng cảm giác ớn lạnh, rờn rợn lan khắp người, khiến từng sợi lông tơ dựng đứng lên vì khó chịu.

"Để tớ!" Không đợi Tinh Vệ trả lời, Mễ Đâu bước lên một bước, nắm lấy tay nắm cửa. Cánh cửa này nhìn có vẻ không chắc chắn lắm, đường ống nước ở đây đã xuống cấp, nước rỉ từng giọt khiến bề mặt cánh cửa bị ăn mòn.

Lớp vỏ kim loại màu bạc bong tróc từng mảng lớn và Mễ Đâu đã phát hiện ra điều đó. Cậu ta dùng hai tay kéo mạnh ra phía ngoài — rầm! — một tiếng vang lớn, cánh cửa đã mở!

Khóa cửa bị cậu ta kéo gãy, bên trong hoàn toàn không có đèn, tối om như mực. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác, liền không chút do dự chui vào trong.

Một mùi mốc xộc đến khiến Hạ Vũ vô cùng khó chịu. Cậu quay lại, không quên điều quan trọng nhất: Đóng cửa. Mặc dù khóa cửa đã hỏng nhưng vẫn có thể khép lại, phía trên còn một sợi xích khóa — hy vọng sợi xích mỏng manh này có thể bảo vệ họ.

Tinh Vệ: [Tiếp tục đi về phía trước.]

"Đi tiếp thì sẽ như thế nào?" Hạ Vũ đã bắt đầu bước đi.

Cậu hoàn toàn tin tưởng Tinh Vệ, mặc dù trí tuệ nhân tạo này lúc thì online, lúc lại mất liên lạc. Con người phụ thuộc vào công nghệ cao, giờ cậu cũng phải phụ thuộc — nếu không thì không sống nổi. May mà đến lúc này, Tinh Vệ vẫn đứng về phía họ.

Không chắc điều đó có kéo dài không, Hạ Vũ không dám tưởng tượng nếu tất cả người máy đều có ý thức riêng, thì thế giới sẽ trở thành cái gì, Tinh Vệ cũng có thể phản bội cậu.

Tinh Vệ: [Phần tiếp theo thì tôi không biết.]

"Gì cơ? Cậu không biết?" Mễ Đâu vừa cõng Mặc An, vừa dò dẫm trong bóng tối, "Tôi tưởng cậu biết mọi thứ chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!