Bản Năng Nhân ngư
Tựa như đang mơ, Hạ Vũ dường như nhìn thấy kỳ tích giữa biển khơi.
Trần nhà vẫn đang rung chuyển, bụi rơi lả tả xuống đầu họ, như một lời cảnh báo nguy hiểm đang đến gần. Thế nhưng Hạ Vũ lại lặng lẽ dõi theo sự thay đổi trong quả trứng, còn tự nhéo tay mình một cái, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Có phải do mình quá mệt, quá sợ hãi nên mới xuất hiện ảo giác?
Cảnh tiêm thuốc lúc nãy lại hiện lên trong đầu. Kim tiêm của ống dinh dưỡng to hơn loại ở viện nghiên cứu một chút, mà lớp màng trứng thì lại dày, khi đâm vào sẽ có cảm giác bị cản lại rõ ràng. Khoảnh khắc xuyên qua hoàn toàn, Mặc An bên trong chẳng có phản ứng gì, cậu ấy chỉ lơ lửng trong nước, ngủ say, vô thức tránh né mũi kim.
Nhưng bây giờ, cậu ấy đã mở mắt rồi!
Qua lớp màng trứng, Hạ Vũ không dám chắc Mặc An có thể nhìn rõ gương mặt mình không, bản thân cậu nhìn đối phương cũng rất mờ nhòe. Lờ mờ có thể thấy được vây tai màu lam nhạt, cùng những mạch máu xanh li ti trên đó.
Đột nhiên, gương mặt kia lại áp sát đến khiến Hạ Vũ nhát gan giật mình thon thót.
"Á!" Hạ Vũ lùi lại, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh ngắt. Cậu hoàn toàn không hiểu gì về dị chủng, lại càng không biết nhân ngư là gì. Chỉ là khoảnh khắc ấy quả thật rất đáng sợ, như thể sinh vật bên trong cố tình lao ra, phá vỡ trứng mà xông tới ăn mình.
Nước mắt vừa cố kìm nén lại trào ra, Hạ Vũ thật sự rất dễ khóc, cậu cũng ghét cái điểm yếu này của bản thân, chỉ đành hằn học lau đi những giọt lệ.
Đã khóc rồi sao? Sao con sứa nhỏ lại khóc vậy? Mà lúc này, Mặc An trong quả trứng cũng khẽ cau mày.
Thị lực của hắn hiện tại còn rất kém, lớp màng bảo vệ mắt vẫn chưa hoàn thiện, ánh sáng nào cũng trở nên quá chói. Nhưng điều đó không ngăn cản hắn nhận ra Hạ Vũ, bởi vì giọng hát này……hắn đã nghe từ rất lâu rồi.
"Tôi là một con sứa nhỏ, tôi đến từ vùng biển sâu, bù lu bù lu, bù lu bù lu……"
Mỗi lần hắn lo lắng bất an, khao khát trở lại biển sâu, giọng hát này đều xoa dịu sự bồn chồn trong hắn. Trong cái bể nước lớn ấy, Mặc An biết người bên ngoài đã đặt cho mình cái tên, nước biển nhân tạo nâng niu quả trứng, nhưng không thể yên bình như đại dương thật sự.
Quá sáng, xung quanh quá sáng, ở viện nghiên cứu Mặc An luôn ngủ chập chờn, chưa từng có giấc ngủ yên. Hắn nhớ tộc của mình, nhớ sự yên bình trong vực biển sâu, nhớ cái ôm ấm áp của nước biển thật. Nhưng từ ngày đó, tất cả đều biến mất, hắn bị nhốt trong một chiếc hộp thủy tinh.
Không hiểu sao, mỗi lần nghe giọng hát của Hạ Vũ, Mặc An đều trở nên bình tĩnh, như nghe được tiếng biển cả.
Hạ Vũ vẫn đang ngồi dưới đất, bỗng chốc nhận ra: Mặc An đã tỉnh dậy rồi! Cậu rón rén tiến lại gần quả trứng cá, hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên vết rạch trên màng trứng: "Mặc An, Mặc An, cậu……cậu……"
Mặc An vẫn không nhìn rõ được cậu, ánh sáng quá chói, quá rực. Nhưng hắn cảm nhận được có đôi tay đang v**t v* màng trứng, rất lạnh, còn đang run rẩy. Đuôi cá, dây rốn và nội mạc trứng của Mặc An liên kết với nhau, có thể cảm nhận được áp lực từ bên ngoài, thậm chí là cả đau đớn. Khi đôi tay đó lướt qua vết thương, sự bồn chồn trong lòng hắn một lần nữa được xoa dịu, tựa như nước biển đang chảy qua thân thể hắn vậy.
Thật kỳ lạ.
Nhưng Hạ Vũ chẳng biết gì về tất cả những điều đó, cậu chỉ biết Mặc An đã tỉnh, thế nhưng mình vẫn chẳng thể làm được gì, "Xin lỗi……xin lỗi, hình như……tớ không thể nuôi cậu lớn được, tớ không làm được rồi……"
Cậu ấy đang nói gì vậy? Mặc An không thể cử động, chỉ có thể chớp mắt, đôi vây tai cũng không thể duỗi ra hoàn chỉnh. Qua lớp nước ối, âm thanh lọt vào tai hắn cũng rời rạc, không rõ ràng.
"Tớ vô dụng quá, tớ chỉ tìm được một ống dinh dưỡng." Trong lòng Hạ Vũ tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, vui vì Mặc An cuối cùng đã có phản ứng, còn sống. Nhưng cũng lo lắng vì có lẽ Mặc An sẽ chết đói sớm thôi, cậu không kịp kiếm đủ thuốc bổ sung năng lượng.
Môi trường khắc nghiệt không chỉ đe dọa đến Mặc An, mà cả cậu nữa. Hạ Vũ bắt đầu cảm thấy lạnh toát toàn thân, run rẩy không kiểm soát được.
"Không, không được, mình không thể chết." Nhưng cậu lập tức nhớ đến lời của giáo sư Vương, nên cố gắng gượng hết sức để xé bao bánh mì nhỏ. Bánh mì chẳng ngon chút nào, khô khốc vô vị, ăn như nhai giấy, nhưng Hạ Vũ chẳng có tư cách mà kén chọn, sống mới là điều quan trọng nhất.
Ăn một lúc, cậu thậm chí cảm thấy vị cũng không tệ lắm, vì cảm giác đói cồn cào đã biến mất.
"Được rồi, mình sẽ không chết đâu, ăn no rồi thì không chết được đâu." Vừa nhai vừa lảm nhảm an ủi Mặc An, rõ ràng bản thân chỉ là một đứa nhỏ không có sức phản kháng, vậy mà lúc này lại muốn bảo vệ một đứa nhỏ khác.
Ăn no rồi, tâm trạng con người cũng tốt hơn nhiều, Hạ Vũ dâng lên ý chí cầu sinh mãnh liệt. Cậu đảo mắt nhìn quanh, Mễ Đâu vẫn chưa tỉnh, xung quanh vẫn còn an toàn, nếu sau này có thể trốn mãi ở đây thì thật tốt biết bao.
Nhưng rất nhanh, cậu không còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa, sự mệt mỏi và giá lạnh tràn ngập cơ thể. Cậu quá mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, chuyện ngày mai để mai hãy nói.
Thế là, sau khi lấp đầy dạ dày, Hạ Vũ co mình lại bên cạnh quả trứng, xem Mặc An là điểm tựa duy nhất của mình, khép lại đôi mắt cay xè.
Lạnh quá……Sắp ngủ rồi, đôi chân nhỏ của Hạ Vũ đã mất hết cảm giác, lạnh đến mức run lẩy bẩy. Mặc dù trước đây trong viện nghiên cứu thường bị đem ra tách rời thí nghiệm, nhưng điều kiện sinh hoạt vẫn tốt, ngay cả khi ngủ cũng được nằm trong khoang nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!