Chương 6: (Vô Đề)

Đôi mắt của người cá

"Cậu định đi đâu vậy?" Mễ Đâu đang sốt đến mức đầu óc mơ màng, gần như không nghe rõ Hạ Vũ nói gì.

"Tớ phải ra ngoài, tìm dưỡng chất cho Mặc An, tìm thuốc cho cậu, rồi cho bản thân tớ……" Bụng Hạ Vũ vang lên tiếng "ùng ục", "tìm chút gì đó để lót dạ nữa."

Ra ngoài? Mễ Đậu lờ mờ nhắm mắt lại, cậu ta đã nếm trải đầy đủ sự nguy hiểm ở ngoài đó rồi. Nơi đó đã trở thành địa ngục, rất dễ chết, không biết mẹ bây giờ ra sao rồi……Thật muốn về nhà……

Giữa lúc mơ màng, có ai đó đang kéo cậu ta.

Thế là Mễ Đâu lại mở mắt ra: "Cậu……đang làm gì vậy?"

"Cởi giày của cậu ra, tớ phải mang nó mới có thể ra ngoài được……" Hạ Vũ ngồi bên cạnh Mễ Đậu, dồn hết sức kéo đôi giày khỏi chân cậu ta, "Hai đứa mình gần bằng tuổi nhau, chắc tớ mang vừa."

Không thể đi chân trần ra ngoài được nữa, giờ mặt đất bên ngoài còn nguy hiểm hơn lúc nãy. Sau cuộc càn quét lớn, chắc chắn khắp nơi đầy mảnh kính vỡ và đống đổ nát, nếu bản thân lại bị thương, thì sẽ chẳng còn ai cứu được Mặc An và Mễ Đâu. Trong đầu Hạ Vũ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thế là cậu xỏ vào đôi giày hơi chật hơn một chút.

Các ngón chân lạnh buốt bị ép sát vào nhau, nhưng ấm lên một chút.

"Bây giờ tớ phải đi rồi, cậu có thể hứa với tớ một chuyện không?" Trước khi đi, Hạ Vũ vẫn vô cùng lo lắng.

Hơi thở Mễ Đâu thều thào như sắp đứt hơi, nhưng vẫn cố gắng gật đầu, tai gấu nhỏ cụp ra phía sau: "Được."

"Dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải chăm sóc cho Mặc An." Hạ Vũ vừa nói vừa run rẩy, "Chính là quả trứng bên kia đó, tên là Mặc An, là dị chủng, là nhân ngư, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho nó."

"Được." Mễ Đâu nhắm mắt lại, một lần nữa gật đầu.

"Nếu……nếu tớ không trở về được, cậu nhất định phải đợi đến khi có người tới cứu hai người. Cậu phải đưa Mặc An đến nơi an toàn, rồi……tìm cơ hội, thả nó về biển." Đến câu cuối, lưỡi Hạ Vũ đã cứng lại, vì cậu thực sự rất sợ.

Cậu không thể chắc chắn rằng chuyến đi này mình có thể thuận lợi quay về hay không, nếu thật sự không thể sống sót, ít nhất cậu đã gửi gắm Mặc An cho một người khác. Mễ Đâu giống cậu, đều là người được cải tạo gen, sẽ không kỳ thị dị chủng, biết đâu cậu ấy có thể sống sót và tiếp tục giữ lấy hy vọng nhỏ bé này.

Nếu bản thân không làm được, Hạ Vũ hy vọng người khác có thể làm thay. Nếu một ngày nào đó Mặc An có thể nở ra, Hạ Vũ hy vọng trong ký ức của nó sẽ có hình bóng của mình.

Một con sứa nhỏ vô dụng nhưng biết hát.

Nói xong câu này, cậu lập tức quay đầu bước đi, một đứa trẻ phải dồn hết quyết tâm như thế mới có thể ép bản thân rời khỏi nơi an toàn nhất hiện tại. Mỗi bước chân ra ngoài, răng cậu đều va vào nhau lập cập, chẳng thể đoán trước số phận đang chờ mình phía trước. Đường hầm cống ngầm kéo dài vô tận, lác đác vang lên tiếng nước nhỏ giọt, hỗn độn, hoen gỉ khắp nơi.

Môi trường ở đây khiến Hạ Vũ cảm thấy xa lạ, viện nghiên cứu lúc nào cũng sạch sẽ, được robot bảo trì kỹ lưỡng. Giờ đây, hình ảnh chân thực của thế giới thật đã dần hiện rõ trong đầu cậu – có nơi ngập tràn công nghệ cao, có nơi thì vô cùng lạc hậu, sự tương phản quá rõ rệt.

Nhưng dù thế nào, nơi an toàn nhất chính là nơi tốt nhất. Hạ Vũ bất giác tăng tốc bước chân, trong lòng như trống đánh liên hồi. Thế giới này còn có thể cứu được không? Tại sao giáo sư Vương lại giao cho mình nhiệm vụ cứu thế giới?

Tinh Vệ: [Đến nơi rồi.]

Trợ lý AI vang lên nhắc nhở, Hạ Vũ lập tức dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh. Hai bên là bức tường, trên đầu là một nắp cống tròn, còn có một chiếc thang dẫn lên phía đó.

Chắc là chỗ này rồi! Hạ Vũ không dám lãng phí thời gian, đặt chân lên thanh ngang thấp nhất của chiếc thang. Đây là lần đầu tiên cậu leo thang, với thân thể mất thăng bằng, việc giữ vững rất khó khăn, suýt nữa thì ngã mấy lần.

Tinh Vệ: [Cẩn thận.]

"Tớ biết phải cẩn thận……chỉ là……chuyện này khó quá." Hạ Vũ lẩm bẩm, phải mất vài phút mới leo đến đỉnh. Cậu dùng tay phải đẩy nắp cống, nhưng thứ nhìn thấy không phải là mặt đất, mà lại là một đoạn thang leo tiếp tục đi lên trên.

Tinh Vệ: [Tiếp tục leo lên, cẩn thận dưới chân, rất cao đấy.]

Giọng của Tinh Vệ khi mất đi cảm xúc bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, Hạ Vũ bắt đầu thấy nhớ giáo sư Vương dịu dàng rồi. Nhưng lúc này cậu không còn con đường nào khác, lại tiếp tục bám chặt vào thanh ngang. Cậu không dám nhìn xuống, vì chỉ cần liếc mắt thôi cũng sẽ sợ đến rơi xuống, cậu cứ vừa hát vừa leo, tự cổ vũ cho mình, cuối cùng cũng lên đến đỉnh. Một lần nữa đẩy nắp cống lên, lần này, Hạ Vũ đã thấy được bầu trời bên ngoài.

Một bầu trời có màu xám xanh.

Tại sao lại có màu này? Nếu cậu lớn hơn một chút sẽ hiểu đó là bụi mù sau các vụ nổ. Trên mặt đất toàn là đá vụn và mảnh kính vỡ, may mà cậu đã mang giày, nếu không gan bàn chân đã bị đâm cho nát bấy rồi.

Lại một lần nữa đặt chân lên mặt đất, nhưng cảm giác như đã cách biệt từ rất lâu. Hạ Vũ không dám đứng thẳng người, cúi rạp lưng tiến lên: "Tinh Vệ, cậu vẫn ở đó chứ? Đừng lừa tớ nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!