Cậu ấy sẽ chết đói
Hạ Vũ cảm thấy cơ thể mình đang run rẩy.
Nhờ vào khả năng tự hồi phục vượt trội, mắt cá chân trái bị gãy của cậu đã lành lại, làn da cũng khôi phục màu sắc bình thường, vùng đỏ bị mưa axit đốt cháy cũng hoàn toàn biến mất. Thế nhưng, cậu lại một lần nữa đứng trước ngã rẽ sinh tử mà số phận đặt ra, điều đó thực sự quá khó khăn đối với cậu lúc này.
Một lựa chọn là tiếp tục trốn trong chiếc thùng rác nhỏ bé này, không ra ngoài, mỗi ngày lén lút tìm đồ ăn, biến nơi đây thành chốn trú ẩn tạm thời cho cậu và Mặc An. Bọn họ đã may mắn thoát khỏi những người máy Đầu Tam Giác, chỉ cần không phát ra tiếng động, những cỗ máy ấy chắc chắn sẽ không phát hiện ra họ.
Lựa chọn còn lại là rời khỏi chiếc hộp kim loại này, mạo hiểm bị phát hiện bởi đám người máy, chạy vài trăm mét để tìm một cánh cửa có mật mã, mở ra rồi chui vào cống ngầm. Tình hình bên ngoài ra sao, Hạ Vũ không hề biết, nhưng cậu đoán chắc chắn nó đầy rẫy nguy hiểm. Điều khiến cậu do dự nhất chính là con AI tên "Tinh Vệ" này.
Chắc chắn nó cũng là trí tuệ nhân tạo, tương tự như Nữ Oa.
Hạ Vũ chưa từng nghe qua cái tên này. Từ trước đến nay, cả thế giới đều do Nữ Oa điều khiển. Vậy Tinh Vệ là ai? Nó là bạn hay thù? Có phải nó đang cố lừa cậu ra ngoài để rồi tận diệt?
Tinh Vệ: [Hạ Vũ, cậu phải rời khỏi đây ngay, mang theo Mặc An, nhanh lên!]
Chiếc vòng tay một lần nữa phát ra âm thanh, dù chỉ là giọng nữ máy móc, nhưng Hạ Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự gấp gáp trong giọng nói đó.
"Cậu là ai? Tại sao tôi phải tin cậu……Sao cậu biết tên tôi?" Hạ Vũ không nhịn được hỏi, "Người máy đang giết người, tại sao tôi phải tin cậu?"
Phải rồi, trí tuệ nhân tạo và người máy là cùng một phe. Chúng không phải con người, nên chúng giết người không chớp mắt. Hạ Vũ gần như không cần suy nghĩ gì mà chọn ở lại — theo bản năng, cậu chọn sự an toàn tạm thời.
Tinh Vệ: [Nhanh rời đi, nhanh rời đi!]
"Cậu đang lừa tôi!" Hạ Vũ tức giận hét lên, "Không những các người giết người, mà còn biết lừa gạt. Cậu muốn dụ tôi ra ngoài, tôi biết mà. Xung quanh hoàn toàn không có tiếng của người máy, rõ ràng là không có……"
Tinh Vệ: [Cậu nhất định phải tin tôi, hơn nữa bây giờ cậu chỉ có thể tin duy nhất mình tôi. Giáo sư Vương Cầm đã trao chiếc vòng này cho cậu, có lẽ đó chính là câu trả lời.]
Vương Cầm……Giáo sư Vương? Nghe thấy cái tên này, Hạ Vũ bất giác bình tĩnh lại.
Tinh Vệ: [Giáo sư Vương sẽ không lừa cậu, tôi cũng vậy, làm ơn hãy lập tức mang theo Mặc An rời khỏi đây!]
Giọng nói nghe càng lúc càng lo lắng, sự do dự của Hạ Vũ gần như xé nát cậu làm đôi. Tin tưởng một trí tuệ nhân tạo đột ngột xuất hiện — điều đó quá mạo hiểm. Nhưng Tinh Vệ lại biết chuyện giáo sư Vương đã đưa chiếc vòng tay cho cậu……Tim Hạ Vũ đập thình thịch, cậu biết mình lại sắp phải rời khỏi nơi trú ẩn an toàn này rồi.
Hành động của cậu vẫn hết sức cẩn trọng, cậu là người bước ra khỏi thùng rác trước tiên, quần áo trên người đã không còn nguyên vẹn. Xung quanh vẫn rất yên tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của cuộc "đại thanh tẩy". Cậu nín thở, kéo tay áo blouse trắng lôi Mặc An ra ngoài, rồi cẩn thận cõng trở lại trên lưng, không biết có phải do đói bụng hay không, Hạ Vũ cảm thấy Mặc An như nặng hơn hẳn.
"Hướng tây là hướng nào vậy?" Hạ Vũ hỏi.
Tinh Vệ: [Đang mở camera đường phố……Tôi nhìn thấy cậu rồi, Hạ Vũ. Hãy chạy thẳng về phía trước mặt cậu, mặt đường an toàn, không có máy móc nào cả, cậu không còn nhiều thời gian đâu.]
Phía trước mặt chính là hướng tây, giờ phải chạy sao? Hạ Vũ liếc nhìn mặt đường ngập nước, mím môi rồi bắt đầu chạy. Cậu chạy rất quyết liệt, môi mím đến trắng bệch, mặc dù Tinh Vệ đã nói rằng mặt đường an toàn, nhưng Hạ Vũ vẫn không dám lơ là.
Cậu cũng phải tránh giẫm lên những vũng nước — mối đe dọa từ mưa axit vẫn chưa biến mất.
Hộc……hộc……Vốn không quen vận động, Hạ Vũ rất nhanh đã kiệt sức, thế là chạy biến thành đi nhanh, rồi từ đi nhanh lại chuyển thành lê bước.
Tinh Vệ: [Tăng tốc, đừng dừng lại.]
"Tôi biết……chỉ là tôi đói quá, đói lắm rồi……" Hạ Vũ mếu máo, buồn bã nói, trí tuệ nhân tạo đâu cần ăn, nên tất nhiên không thể hiểu được cảm giác đói bụng là gì. Nhưng lời cậu còn chưa dứt thì phía sau chừng ba, bốn trăm mét bỗng vang lên một tiếng nổ dữ dội, chấn động đến chói tai!
Là cái thùng rác nơi cậu và Mặc An vừa mới trốn!
Khi nhận ra điều đó, Hạ Vũ cứng đờ cả người vì sợ. Nếu họ không rời khỏi đó, giờ đây chắc đã bị thổi thành từng mảnh thịt vụn! Tinh Vệ không nói dối — lũ người máy thực sự đang thực hiện cuộc thanh tẩy đường phố!
Tinh Vệ: [Là phi cơ — phi cơ đang tuần tra mặt đất!]
Giọng của Tinh Vệ kéo Hạ Vũ trở về thực tại. Hiện tại, những phi cơ ấy vẫn chưa bay đến đây — cậu vẫn còn cơ hội để chạy trốn. Quay đầu lại, Hạ Vũ quên cả cơn đói, trong đầu chỉ còn hai chữ: Chạy trốn!
Chạy trốn cùng với "cá con" của cậu — đầu óc Hạ Vũ trở nên trống rỗng, chỉ còn đôi chân vội vàng đua tốc độ với tử thần. Cậu từng tận mắt chứng kiến lũ phi cơ đó — số lượng quá nhiều, nhiều đến mức cậu không đếm xuể, mà tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!