Chương 4: (Vô Đề)

Mưa Axit

Thế giới thực thật ồn ào.

Vây tai vừa mới vươn ra lại rụt về, thính giác của nhân ngư là bộ phận phát triển đầu tiên, lại cực kỳ nhạy bén. Dưới đáy biển sâu, họ dựa vào thính giác để cảm nhận âm thanh của dòng nước và lần theo dấu vết của kẻ địch, nhưng ở nơi đó lại quá yên tĩnh, vì thế giờ đây bất cứ âm thanh nào cũng đều trở nên vô cùng chói tai đối với Mặc An.

Kể từ khi bị đánh bắt lên bờ, Mặc An luôn bị nuôi nhốt trong một bể kính quan sát. Giờ đây hắn chỉ cảm thấy tai đau nhức, chẳng lẽ mình đã được đưa ra khỏi bể kính rồi sao? Thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Thế giới bên ngoài tràn đầy nguy hiểm.

Đó là suy nghĩ duy nhất của Hạ Vũ vào lúc này, và việc duy nhất cậu có thể làm là chạy đến nơi an toàn trước đã. Nhưng nơi nào mới được coi là an toàn đây? Cậu hoàn toàn không có câu trả lời.

Trước khi biến cố bất ngờ này xảy ra, cậu thậm chí chưa từng có khái niệm gì về sự "an toàn". Trong viện nghiên cứu tuy nhàm chán, nhưng chưa bao giờ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, luôn luôn ở trong trạng thái an toàn. Vì thế Hạ Vũ không thể phân biệt được cái gì là "nguy hiểm". Huống chi trong viện nghiên cứu khắp nơi đều có người máy, dù không tìm thấy con người cũng có thể tìm thấy chúng, mà chúng thì luôn kiên nhẫn giải đáp mọi vấn đề, xử lý khó khăn thay cho tất cả mọi người.

Mất đi sự trợ giúp của chúng, Hạ Vũ cảm thấy cực kỳ không thích nghi. Nghĩ đến việc chúng muốn giết mình, Hạ Vũ không khỏi rùng mình.

Chạy mãi chạy mãi, những giọt nước mắt bị kìm nén cuối cùng cũng không thể kiềm chế, lặng lẽ chảy thành hai hàng. Đôi mắt khác người của cậu khi khóc trông cũng không quá đặc biệt, chỉ là lòng trắng mắt trong thoáng chốc trở nên đỏ ngầu. Hạ Vũ chợt nhớ đến giáo sư Vương Cầm, bà chắc chắn đã chết rồi phải không? Chắc chắn là vậy, nhiều người máy như thế, mà bà lại bị thương nặng, hoàn toàn không thể sống sót được.

Bà đã đem tia hy vọng sống sót cuối cùng giao cho mình, còn nói với mình điều gì đó……Nếu nói lúc ngồi thang máy chạy trốn khi nãy Hạ Vũ hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người, thì giờ đây cảm xúc của cậu giống như tảng băng đang tan chảy, từng chút từng chút một thấm sâu vào cơ thể. Tuyệt vọng và đau buồn sắp sửa đánh gục cậu. Có vài giây, Hạ Vũ thậm chí nghĩ rằng thôi thì khỏi chạy trốn nữa.

Người duy nhất trên thế giới từng quan tâm đến cậu đã chết rồi, bản thân thì không có chút năng lực sinh tồn nào, sống chui lủi ngoài kia thì có thể tồn tại đến bao giờ?

Nước mắt lập tức tuôn rơi như những hạt ngọc đứt dây, không biết có phải do mang gen sứa biển hay không, từ nhỏ Hạ Vũ đã rất hay khóc, mà còn khóc rất dai. Hiện tại cậu không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ âm thanh khóc quá lớn sẽ gây chú ý.

Trên đầu vang lên tiếng động cơ của vô số phi cơ, nhìn có vẻ bay loạn nhưng thực chất lại đang đan xen tạo thành một mạng lưới tàn sát trên bầu trời thành phố, tiếng gào thét tuyệt vọng thỉnh thoảng lại vang lên bên tai. Không biết nơi nào đang cháy, kính bị nổ tung, những mảnh vỡ từ trên cao rơi xuống đất.

Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn những mảnh kính vỡ thành vô số mảnh nhỏ, trông như những con bướm lung linh ánh sáng vừa đánh mất sinh mệnh. Ngay sau đó, một người từ tầng cao nhất của tòa nhà trước mặt nhảy xuống, rơi thẳng xuống mặt đất.

"Á!" Hạ Vũ hét lên hoảng sợ, sau đó vội vàng bịt miệng lại, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, nhỏ giọt xuống đất.

Tại sao người đó lại nhảy lầu? Có phải phát hiện mình không thể sống tiếp được nữa, bị người máy truy đuổi đến bước đường cùng? Hạ Vũ không ngừng suy đoán, nhưng rất nhanh sau đó cậu không còn thời gian để nghĩ thêm nữa, bởi vì tiếng động lớn khi người kia rơi xuống đã thu hút một con người máy.

Đây là loại người máy mà Hạ Vũ chưa từng thấy qua, hoàn toàn khác với những cái trong viện nghiên cứu. Người máy trong viện thường cao gầy, tay chân thon dài, thuận tiện cho công việc, bởi vì những vật mà chúng tiếp xúc chủ yếu là công cụ kim loại.

Còn con người máy trước mắt lại thấp hơn, tay chân không gầy mà ngược lại rất to khỏe, đầu của nó không phải hình bầu dục mà là một khối hình chóp tam giác, mỗi mặt đều có một chấm sáng màu đỏ — chính là "mắt" của nó.

Nó có thể nhìn thấy tất cả mọi hướng!

Hạ Vũ lập tức hiểu ra, liền cúi người xuống, mang theo quả trứng phía sau, vừa lăn vừa bò trốn vào sau thùng rác bên cạnh. Thế giới bên ngoài hoàn toàn khác với viện nghiên cứu, Hạ Vũ chưa từng thấy thùng rác nào cao đến vậy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu phải nhanh chóng đặt quả trứng vào trong.

Bạn tốt của cậu – Mặc An – vẫn còn ở bên trong đó, phải bảo vệ an toàn cho bạn ấy.

Phải nói là Mặc An khá nặng, dĩ nhiên cũng có thể không hoàn toàn do trọng lượng của cậu ấy, bởi vì bên trong quả trứng còn đầy nước biển giống như nước ối. Hạ Vũ từ khi tỉnh lại đến giờ chưa ăn gì, lại thêm việc bỏ trốn đột ngột khiến cậu kiệt sức, khi nhấc quả trứng lên, cậu rõ ràng cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy.

Sắp không nâng nổi nữa rồi, mình phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa……Hạ Vũ buộc phải nhón chân lên, dồn hết sức lực ném quả trứng vào trong thùng rác. Nhưng vậy vẫn chưa đủ, để đảm bảo an toàn cho Mặc An, Hạ Vũ còn đậy nắp thùng rác lại. Không ngờ rằng cậu đã đánh giá sai trọng lượng của nắp kim loại, hai tay không kịp giữ chặt nên nắp đậy phát ra âm thanh lớn.

Xong rồi, xong thật rồi, mình sẽ chết mất.

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hạ Vũ lúc này.

Quả nhiên, con người máy đầu tam giác chắc chắn đã nghe thấy tiếng động bên này, lập tức quay đầu lao về phía đó. Hạ Vũ chưa từng tiếp xúc với vũ khí, nhưng cậu biết chắc cây súng kia đủ sức lấy mạng mình. Không còn thời gian nữa rồi, Hạ Vũ không thể do dự, từng giây từng phút đều mang tính sống còn. Trong khi vẫn chưa hiểu rõ thế giới này, cậu buộc phải học cách sinh tồn thật nhanh.

Vì vậy, cậu quay đầu chạy vào con hẻm bên cạnh, đôi chân trần giẫm lên vũng nước bẩn thỉu. Nước bắn tung tóe, tạo ra không ít âm thanh. Thế nhưng khi đã lao vào bên trong hẻm, Hạ Vũ mới tuyệt vọng phát hiện……nơi này không có lối ra.

Đây là một ngõ cụt, đầu bên kia hoàn toàn không có đường trốn thoát, chỉ có một bức tường cao sừng sững.

Con người máy đầu tam giác ban đầu định tiến đến chỗ thùng rác, chỉ trong nửa giây đã bắt được tiếng động rõ ràng này, và chỉ mất hai giây sau đó để xông thẳng đến cuối con hẻm. Nếu nói lúc đầu tốc độ di chuyển của nó là "tìm kiếm", thì sau khi phát hiện ra âm thanh, tốc độ ấy lập tức biến thành "săn giết".

Ánh đèn đỏ chiếu lên bức tường cao ở cuối hẻm, soi rõ từng viên gạch. Hai bên tường trơn nhẵn, hầu như không có chỗ nào để ẩn nấp. Đầu người máy bắt đầu xoay tròn, ba "con mắt" màu đỏ không ngừng quét tìm, cuối cùng luồng sáng đỏ dừng lại trên một đống đồ linh tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!