Chương 30: (Vô Đề)

Tàu Triều Tịch viễn dương (1)

*Viễn dưỡng: tức là vùng biển xa bờ, dùng để chỉ hoạt động ngoài khơi xa

Tiếng tự nổ ban đầu là một âm thanh trầm đục.

Hạ Vũ thậm chí còn không để ý, mọi chuyện cứ thế mà xảy ra. Tiếng la hét nổi lên khắp nơi, có người bắt đầu chạy tán loạn, mùi máu tanh xộc vào mũi, nhưng tất cả sự hỗn loạn đó lại không liên quan gì đến cậu, như thể có thêm một lớp ngăn cách.

Máu bắn hết lên người Mặc An, mái tóc dài nhuộm một mảng đỏ, một mảng trắng, trông thật kỳ lạ. Và đó không chỉ là máu tươi, mà còn là những cục máu đông mờ nhạt.

Máu đỏ sẫm lẫn với những cục máu đen, lưa thưa vương trên tóc mái của Mặc An, tỏa ra một mùi hôi thối. Trái với Hạ Vũ, thì sạch sẽ không tì vết, ngay cả hộp đồ ăn trong tay cũng được bảo vệ an toàn.

Phản ứng nhanh quá… Mặc An đã làm thế nào?

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hạ Vũ.

Có người tự nổ tung! Có người chết rồi! Là do vật chủ ký sinh làm sao?

Đây mới là suy nghĩ thứ hai của Hạ Vũ sau khi hoàn hồn.

"Xuất hiện người ký sinh! Mọi người cẩn thận!" Phản ứng của Lão Quỷ chậm hơn Mặc An nửa nhịp, lập tức thông báo cho cảnh vệ qua vòng tay. Rõ ràng Tầng giữa chưa bao giờ có người ký sinh trà trộn vào, sao lại đến đúng lúc này chứ? Ông ta cũng hoảng sợ, nhưng kinh nghiệm đã giúp ông ta bình tĩnh lại nhanh nhất, lập tức đẩy Mặc An và Hạ Vũ vào góc.

Hai người lăn hai vòng, dán vào tường.

"Chuyện gì vậy? Không phải nói ở đây không có sao?" Hạ Vũ lúc này mới mở lời, Nữ Oa không phải đã thống trị mọi thứ rồi sao?

"Không biết, chúng ta cứ xem tiếp đi." Mặc An tỏ ra thờ ơ lạ thường với mọi thứ xung quanh, "Nhưng mẹ của Mễ Đâu hình như đã đi rồi, bà ấy nhanh thật."

Mễ Liên hiện thuộc đơn vị cảnh vệ, luôn xông xông pha vào tuyến đầu nguy hiểm nhất. Cô ấy không kịp tận hưởng cuộc đoàn tụ mẹ con đã bỏ lại con trai đang ăn bánh mật ong, hai tay sờ vào túi đựng súng. Vũ khí rút ra trông giống như hai con dao điện tử, lại giống như hai khẩu súng.

"Mọi người lùi lại! Báo động cấp A! Báo động cấp A!" Tai trái của Mễ Liên đã hoàn toàn cơ khí hóa, ngay khi cô ấy phát ra báo động, mọi đồng nghiệp của đơn vị cảnh vệ đều đang vội vàng chạy đến. Người phụ nữ tự nổ tung đã biến mất, những vết máu để lại mới là khởi đầu của nguy hiểm.

Trong những bộ phận nội tạng mơ hồ kia có thứ gì đó đang ngọ nguậy!

Không ai có thể nhìn ra đó là gì, rất nhiều, rất nhiều, tất cả đều ẩn mình trong máu. Mễ Liên nhận lấy lá chắn chống bạo động từ đồng đội, không tiến lên thăm dò, trong khi chưa làm rõ đặc tính của vật chủ ký sinh thì không ai được hành động hấp tấp.

"Đó là gì vậy?" Nửa bên mặt của Mặc An đầy máu, nhìn chăm chú.

"Em đừng qua đó!" Hạ Vũ túm chặt ngón tay hắn, cậu thực sự lo lắng Mặc An sẽ liều mình làm anh hùng, vì cậu đã phát hiện ra rằng nhân ngư có gan lớn đến kinh ngạc. Hắn không sợ gì cả, trên bờ thậm chí không sợ cái chết, rõ ràng mới vài tuổi nhưng đã có hình hài sơ khai của một sát thủ đại dương.

Không chỉ có họ, mà những người khác cũng không được phép đi qua. Đối với Mễ Đâu, điều này không khác gì sét đánh ngang tai, một giây trước còn vui vẻ chia bánh với mẹ, giây sau mẹ đã đối mặt với nguy hiểm. Cậu bé rất muốn xuyên qua đám đông, nhưng hành động này của cậu bé bị Hạ Vũ phát hiện, thế là Hạ Vũ bất chấp nguy hiểm lao tới, kéo cậu bé về góc tường.

"Suỵt, hai đứa đừng chạy lung tung." Hạ Vũ ra lệnh.

Hai đứa em trai của cậu đồng thời gật đầu.

Xung quanh im lặng đến kỳ lạ, nhưng càng im lặng lại càng khiến người ta cảm thấy bất an. Nỗi sợ hãi kéo căng từng dây thần kinh của mỗi người, dây thần kinh này cắm chặt vào trong tim, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Vũng thịt và máu còn sót lại đó như thể đang sôi, liên tục sủi bọt, sức căng bề mặt của máu như một mạng lưới dày đặc, siết chặt lấy sinh vật chưa biết bên trong. Mặt đất kim loại trơn nhẵn trở thành vật chủ của nó, nó bắt đầu di chuyển, nhưng chưa có ý định tấn công lén lút, giống như đang thăm dò hơn.

"Nó có trí tuệ rồi." Mặc An đột nhiên nói một câu.

Lão Quỷ cúi đầu nhìn hắn, trong lòng chấn động. Nếu thứ bên trong người ký sinh bắt đầu tiến hóa theo hướng trí tuệ, thì điều đó có nghĩa là môi trường sống của loài người ngày càng nguy hiểm.

"Trước đây nó không thông minh như vậy." Mặc An có thể cảm nhận được, có lẽ là do dị chủng và vật chủ ký sinh đều không phải là người. Những thứ này không khác gì trí tuệ nhân tạo, một khi tìm thấy hướng tiến hóa sẽ lao nhanh như vũ bão.

Loài người, không phải là kẻ thống trị trên mặt đất.

Lúc này, trên trần nhà phát ra tiếng cảnh báo của trí tuệ nhân tạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!