Cá con của tôi
Hạ Vũ chạy không nhanh.
Cậu vốn đã gầy yếu, hơn nữa không lâu trước đó vừa trải qua một cuộc phẫu thuật. Sau khi tỉnh dậy, cậu còn chưa kịp ăn gì, chân cũng không mang giày. Mặt đất rất trơn ướt, cậu chẳng thể phân biệt được mình đang giẫm lên máu hay gì khác, có lúc cũng không xác định được phương hướng.
Hành lang này như một cái miệng lớn, muốn nuốt chửng cậu, nghiền nát thành từng mảnh máu thịt mơ hồ. Cùng với……cùng với quả trứng phía sau cậu.
Quả trứng đó còn nặng hơn cậu tưởng tượng, đã ngủ say lâu đến vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh. Chiếc áo blouse trắng kia giống như một tấm lưới lớn, bọc lấy nó rất chắc chắn, bảo vệ nó vô cùng cẩn thận.
Hộc, hộc, hộc……Trong âm thanh cảnh báo vang vọng, hơi th* d*c của Hạ Vũ lại càng rõ ràng. Trong đầu cậu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, chỉ biết phải chạy về phía trước. Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một cánh cửa — nhưng cánh cửa ấy không hề mở ra cho cậu.
Nó đóng chặt lại, tuyên bố con đường phía trước đã bị chặn, cũng như tuyên bố cái chết của Hạ Vũ. Bởi vì những người máy phía sau đã đuổi đến nơi, chúng di chuyển cực kỳ nhanh, những con mắt đỏ như máu đầy ác mộng bám sát theo từng bước chân.
"Mở……mở cửa đi! Mở cửa đi!" Hạ Vũ quỳ xuống trước cửa, trong tư thế cầu xin ngước nhìn vào camera giám sát ở góc trái phía trên. Đèn của camera sáng đỏ, chắc chắn vẫn đang hoạt động, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao Nữ Oa đột nhiên trở nên tàn nhẫn đến thế. Không những không còn bảo vệ loài người, mà ngược lại — nó đang giết người!
Nó đã giết rất nhiều, rất nhiều người!
Nhưng rõ ràng chỉ nửa tiếng trước, nó vẫn còn trò chuyện với cậu, còn nói là đã thêm bài hát "Khúc hát sứa nhỏ" vào thư viện nhạc của mình cơ mà. Hạ Vũ đã mệt rã rời, hai chân run rẩy không ngừng, âm thanh bước chân lạnh lẽo phía sau ngày càng gần, cậu chỉ còn biết bất lực đập vào cánh cửa, mong nó sẽ mở ra.
Đúng lúc đó, ánh đèn của camera chuyển sang màu xanh lam — nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi, rồi lại trở về màu đỏ.
Thế nhưng — cửa đã mở. Con đường tử thần bỗng trở thành đường sống, Hạ Vũ khi ấy đang áp sát cả nửa người vào cửa, nên khi cửa mở bất ngờ, cậu lập tức ngã sấp xuống đất, trông như ngã bổ nhào ra trước. Cằm đập mạnh xuống nền, nhưng cậu chẳng cảm thấy đau, lập tức bò dậy và tiếp tục chạy.
Cậu nhìn thấy thang máy — chỉ cách mình hơn mười mét — đó chính là thang máy mà giáo sư Vương đã nói đến! Nhưng khi chạy được nửa đường, Hạ Vũ đột nhiên cảm thấy vai mình nhẹ bẫng, như thể đã quên mất điều gì đó quan trọng.
Quả trứng nhân ngư! Cậu đã quên mất quả trứng nhân ngư to lớn ấy!
Cậu quá hoảng loạn, chưa từng trải qua chuyện gì như thế, nên không thể chu toàn mọi thứ. Khi cửa mở, cậu chỉ nghĩ đến việc trốn thoát. Nhận ra mình đánh rơi quả trứng, Hạ Vũ lập tức quay đầu lại — nhưng ánh sáng đỏ đã gần như chạm đến mép cửa kim loại rồi!
Trên cửa xuất hiện một bảng đếm ngược — còn 60 giây nữa, tầng này sẽ bước vào chế độ tự hủy!
Vô số đốm đỏ đang vây quanh cậu, mỗi một người máy đều có khả năng cắt cậu thành từng mảnh vụn. Dù Hạ Vũ từng trải qua nhiều ca phẫu thuật, biết rằng dù có mất tay, chân, gan hay thận cũng không sao, nhưng cậu không chắc liệu mình có thể sống lại nếu bị nghiền nát thành bùn thịt hay không.
Nỗi sợ cận kề cái chết lại một lần nữa bao trùm lấy toàn thân, cảnh tượng chết thảm dường như đang hiện ra ngay trước mắt. Hạ Vũ quay người lại, và trong giây phút ấy, cậu chọn chạy về phía thang máy. Chỉ cần vào được thang máy là hoàn toàn an toàn, có thể dùng vòng tay mà thoát thân!
Thế nhưng, khi vừa chạy được hai bước, cậu lại dừng lại.
Quả trứng nhân ngư ấy, là người bạn duy nhất của cậu suốt bao nhiêu năm qua.
Trong viện nghiên cứu đầy rẫy bí ẩn này, Hạ Vũ chưa từng có bạn bè cùng lứa tuổi. Ngoài giáo sư Vương, cậu chỉ có thể trò chuyện với Nữ Oa. Dòng X đã trở thành vô dụng, Hạ Vũ đã chấp nhận số phận của mình — bị loài người đưa lên bàn mổ, tận mắt nhìn họ lấy đi tay hoặc chân, gan hoặc thận của mình.
Cậu vốn tưởng cuộc sống sẽ cứ thế trôi qua từng ngày, cho đến khi quả trứng nhân ngư kia được đưa vào phòng nghiên cứu của dòng X. Ban đầu, quả trứng ấy không lớn, nhưng khi Hạ Vũ tiến lại gần tấm kính, trứng trôi nổi trong dung dịch dường như cũng trôi về phía cậu — xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, như đang nhìn thẳng vào cậu vậy.
Họ chưa từng nói chuyện với nhau, chính xác mà nói thì, suốt thời gian qua chỉ có Hạ Vũ nói chuyện với quả trứng nhân ngư, nhưng cậu chưa bao giờ nhận được một lời hồi đáp. Thế nhưng, quả trứng ấy đã ở bên cậu suốt 4 năm rồi, giờ đây nó đã lớn đến mức này. Bị bỏ lại trong khoảnh khắc ấy — liệu nó có sợ không?
Có lẽ là không, bởi vì nhân ngư bên trong vốn dĩ chẳng có khả năng nở ra, rất nhiều người đã nói như vậy. Nó chỉ là một khối thịt cứ thế lớn dần lên, nuốt lấy dinh dưỡng, rồi không ngừng phình to ra. Mà phôi thai bên trong có lẽ từ lâu đã biến thành một cục thịt vô tri vô giác.
Nhưng……nhưng mà, nó sẽ chết mất! Nếu không cứu nó, nó chắc chắn sẽ chết!
"Á! Đừng lại gần đây!" Hạ Vũ quay người thật nhanh, vừa chạy vừa khóc, vừa hét lên như thể đang tự tiếp thêm dũng khí cho chính mình. Khi cậu nắm lấy một góc áo blouse trắng, những người máy ấy đã chỉ cách cậu vài mét! Hạ Vũ lại kéo quả trứng nhân ngư lên, chẳng màng gì nữa, dốc hết sức chạy thẳng đến trước cửa thang máy.
Vòng tay! Quét cái vòng tay! Hạ Vũ bật nhảy lên quét qua thiết bị cảm ứng, màn hình nhỏ trên vòng tay lập tức sáng lên.
[Chào mừng, Giáo sư Vương Cầm, chúc ngài buổi tối tốt lành.]
Âm thanh máy móc vang lên, cửa thang máy soạt một cái mở ra, Hạ Vũ kéo quả trứng chui ngay vào trong. Nhanh lên, nhanh lên, mau đóng cửa lại! Cậu liên tục nhấn nút đóng cửa. Khi cánh cửa cuối cùng cũng khép lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm — nhưng ngay sau đó, tấm kim loại bên ngoài đã bị người máy rạch một đường dài nửa mét!
Vết rạch càng lúc càng to, mép bị cuốn lại như sắp bị xé toạc. Trong ánh đèn thang máy, Hạ Vũ lại một lần nữa nhìn thấy con mắt điện tử đỏ rực kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!